Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 10: Bảo Ông Nội Tự Mình Đến






Lần này không chỉ một mình Lý Tùng Khuê, mà Trương Tùng và Lý Mộng Nguyệt cũng đi theo.
“Sao cô cậu lại đến đây?”
Lý Văn Uyên nhìn thấy ba người này thì lập tức tức giận nhưng không thể phát tiết.
Nhưng Lý Văn Uyên không ngờ đến đó là ba người Trương Tùng vậy mà lại rất lễ độ: “Chú ba, thím ba, Tử Nhiễm đâu?”
Trong tay bọn họ còn cầm mấy hộp quà.
Nghe thấy vậy vợ chồng Lý Văn Uyên cảm thấy nghi ngờ.
“Tử Nhiễm không có ở nhà.”
Triệu Nhã Lan lên tiếng.
Lý Mộng Nguyệt cười hì hì hỏi: “Thím ba, Tử Nhiễm đi đâu ạ?”
Triệu Nhã Lan lắc đầu: “Không biết, sáng sớm đã đi với Diệp Quân Lâm, không biết là đi đâu rồi.”
“À, chú ba, thím ba chúng cháu biết rồi ạ, nếu như Tử Nhiễm về thì gọi điện thoại cho chúng cháu, chúng cháu đi trước đây.”
Sau khi ba người rời đi.
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan lại càng thêm nghi ngờ.
“Làm sao vậy? Còn tặng quà? Đây không phải là nịnh bợ chúng ta sao?”
Triệu Nhã Lan đột nhiên nói: “Chẳng lẽ Diệp Quân Lâm nói là sự thật? Em có chút không nhìn thấy cậu ta.”
Lúc này Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm đang đi dạo.
Tại trường học cũ của hai người.
Dưới sự đề nghị của Diệp Quân Lâm Lý Tử Nhiễm đã tắt điện thoại đi.
Lúc Trương Tùng và mấy người từ Lý gia ra đã là chạng vạng tối.

Bọn họ cũng không đi xa, đứng chờ ở gần tiểu khu nhà Lý Tử Nhiễm.
Một lần đợi này là đợi đến ba tiếng đồng hồ, Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm cũng chưa có trở về.
Lý Thiên Hạo bên kia cũng đã thúc giục nhiều lần.
“Tranh thủ thời gian gọi điện cho Lý Tử Nhiễm một chút, hỏi tại sao còn chưa về?”
Trương Tùng không kiên nhẫn, hút từng điếu từng điếu thuốc.
Lý Mộng Nguyệt gọi điện cho Lý Tử Nhiễm.
“Số điện thoại bạn gọi hiện đang tắt máy…”
Nghe âm thanh nhắc nhở trong điện thoại, sắc mặt Lý Mộng Nguyệt cứng đờ.
“Cô ta tắt máy…”
“Cái gì? Tắt máy? Cô ta có phải đang cố ý không?”
Trương Tùng giận dữ nói.
Lý Tùng Khuê cũng thử gọi, quả nhiên là tắt máy.
“Lý Tử Nhiễm căn bản không biết chuyện này, điều này cũng quá trùng hợp đi? Sao lại tắt máy chứ?”
Lý Mộng Nguyệt kinh ngạc nói.
“Đúng rồi, ai biết số điện thoại Diệp Quân Lâm không? Cậu ta và Lý Tử Nhiễm không phải ở chung một chỗ sao?”
Trương Tùng hỏi.
“Không biết.”
“Em hỏi chú ba thím ba một chút.”
Lý Mộng Nguyệt hỏi xong, thất vọng lắc đầu: “Bọn họ cũng không biết số điện thoại của Diệp Quân Lâm, cậu ta mới về hôm trước.”
“Mẹ nó!”
Trương tùng tức giận muốn chết.

Lúc này Lý Thiên Hạo gọi điện đến hỏi thăm.
Trương Tùng để Lý Mộng Nguyệt nhận.
“Ông, Lý Tử Nhiễm không biết đã đi đâu, tìm không thấy, mà bây giờ điện thoại lại tắt máy, số của Diệp Quân Lâm thì chúng cháu không biết.
Chú ba thím ba cũng không biết, bọn họ đi từ sáng.”
Sau khi nghe xong, Lý Thiên Hạo còn gấp hơn ai hết.
Nếu lấy được dự án này, giá trị của Lý gia sẽ gấp mười lần.
“Nhanh đi tìm, trước sáng mai nhất định phải sắp xếp xong chuyện này.
Lý Thiên Hạo phát động toàn bộ Lý gia tìm Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm ở Tô Hàng.
Bạn học, đồng nghiệp tất cả mọi người liên quan đến Lý Tử Nhiễm đều tìm đến.
Nhưng Lý Tử Nhiễm căn bản không đến đây.
“Các người nói xe, sẽ không phải là Lý Tử Nhiễm rời Tô Hàng rồi chứ?”
Có người nói.
Lý Thiên Hạo bị doạ đến bệnh tim cũng muốn tái phát.
Thở hồng hộc.
Ông ta hung hăng trợn mắt nhìn Lý Văn Hải: “Đều tại cái tên phá gia nhà mày, nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc gì chứ? Đuổi người ta đi làm gì? Thu hồi công ty của người ta làm gì? Bây giờ nếu Lý Tử Nhiễm không trở về, thì chúng ta tổn thất bao nhiêu? Một tỷ còn chưa hết.”
Lý Văn Hải bị doạ sợ: “Cha, con không biết, ai có thể ngờ được rằng Lý Tử Nhiễm là điểm mấu chốt chứ?”
“Nhanh đi tìm người đi! Nếu ngày mai trước tám giờ sáng mà không tìm được người thì tao cũng sẽ thu hồi công ty của nhà mày, cả nhà mấy người nhà mày đừng có hòng mà cầm được một đồng nào!”
“Cha, con lập tức đi tìm.”
Lý Văn Hải bị doạ sợ.
Lý Thiên Hạo lại trừng mắt nhìn mấy người Lý Văn Phi: “Các người cũng tìm đi, chờ cái gì nữa, muốn một tỷ cũng bay luôn à?”
“Chúng ta đi tìm!”
Một đêm này, tất cả mọi người cũng không được nghỉ ngơi, một đêm ròng tìm Lý Tử Nhiễm và Diệp Quân Lâm.
Lúc này Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm đã sớm ngủ trong khách sạn rồi.
Đi cả một ngày, Lý Tử Nhiễm và Diệp Quân Lâm đều mệt rã rời, ngả lưng xuống là ngủ, đến điện thoại cũng không thèm bật.
Mấy người kia gọi điện thoại cho Lý Tử Nhiễm hơn cả ngàn cuộc.
Cũng qua nhà Lý Tư Nhiễm mấy chục lần mà đều không tìm thấy.
Thẳng đến sáng.
Bệnh tim của Lý Thiên Hạo cũng sắp tái phát rồi.
“Dự án này cứ như thế bỏ qua, hoa hồng của mỗi nhà năm nay đều phải đưa tao gấp ba, công ty nhà lão nhị tao sẽ thu hồi lại, các người nên làm gì thì làm đi, đúng là cái tên thành sự thì ít bại sự thì có thừa mà!”
Lý Thiên Hạo giận đến vỗ bàn.
Sắc mặt của Lý Văn hải khó coi cực kỳ, hắn nhỏ giọng nói: “Cha, có lẽ bọn họ đi ra ngoài chơi, hết pin, sạc pin xong sẽ mở máy.”
“Mày dỗ con nít sao? Chuyện này nếu không phải do mày thì có thành thế này không?”
Lý Thiên Hạo cho Lý Văn Hải một bạt tay.
“Được, bây giờ đã gần bảy giờ rồi, hẳn là cũng mở máy rồi, mày gọi thử một cuộc xem.”
Lý Văn Hải run rẩy gọi cho Lý Tử Nhiễm, không ngờ lần này có thể gọi thông.
“Alo, sáng sớm gọi điện thoại có bệnh à?”
Điện thoại kết nối truyền đến âm thanh lạnh lùng của Diệp Quân Lâm.
Tất cả mọi người lúc này đều vừa mừng vừa sợ.
“Quân Lâm à, chú là chú hai của con Văn Hải đây.”
Lý Văn Biển lập tức nói.

“Lý Văn Hải à, gọi điện có việc gì? Đầu óc có vấn đề sao?”
Diệp Quân Lâm nói như thế làm Lý Văn Hải tức muốn nổ phổi.
Nhưng ông ta vẫn tâm bình khó hoà mà nói: “Quân Lâm, Tử Nhiễm đâu? Để con bé nghe điện thoại đi, chú có chuyện quan trọng.”
“Cô ấy đang ngủ, không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì nói với tôi là được rồi.”
Diệp Quân Lâm trực tiếp từ chối.
Lý Văn Hải cười cười nói: “Quân Lâm, trước đó chuyện thu hồi chức vụ của Tử Nhiễm là mọi người sai rồi, chúng ta quyết định tiếp tục khôi phục lại thân phận của Tử Nhiễm một lần nữa, để Tử Nhiễm trực tiếp quay về điều hành Hoa Đình.
Bây giờ cậu tranh thủ thời gian mà đi đến nhà tổ của Lý gia đi, đây là lệnh của ông nội.”
“À, là muốn khôi phục chức vụ? Tử Nhiễm đã có công việc mới rồi, cảm ơn! Tút tút tút…”
Diệp Quân Lâm lập tức cúp điện thoại.
“Tao hận không thể giết chết thằng đó!”
Lý Văn Hải bị chọc đến tức chết.
“Tranh thủ thời gian gọi hỏi xem bọn họ ở đâu? Ngu chết rồi à?”
Lý Thiên Hạo lại đánh vào một bên mặt của Lý Văn Hải.
Lý Văn Hải lại gọi điện một lần nữa: “Quân Lâm, chú biết là bọn chú làm thế không đúng, lần này là sai lầm, chú cam kết sẽ không có lần sau đâu.
Cháu nói địa chỉ đi, bọn chú đến tìm cháu.”
“Không được, lúc thì đuổi, lúc thì phục hồi chức vụ, mấy người đang đùa sao? Xem Tử Nhiễm là công cụ?”
Diệp Quân Lâm tức giận.
Lý Văn Hải lập tức nói: “Chỉ cần Tử Nhiễm quay lại, bất cứ yêu cầu gì của hai đứa, những thứ như lương thưởng đều không là vấn đề!”
“Được, bảo Tử Nhiễm quay về cũng được, nhưng ai đuổi cô ấy đi thì tự đến mời về!”
Lý Văn Hảo nói: “Là chú đuổi, chú đến mời!”
“Không, chú làm gì có quyền này? Là Lý Thiên Hạo đuổi, Lý Thiên Hạo tự mình đến mời!”
Thái độ của Diệp Quân Lâm rất kiên quyết.
“Cái gì? Bảo tôi tự mình đến mời con nha đầu ấy về? Diệp Quân Lâm cậu muốn chết sao?”
Lúc này, Lý Thiên Hạo cảm thấy bản thân bị sỉ nhục..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.