Chiến Thần Biến

Chương 175: Chủ Nhân Lầu Số 1!




Cuối thu, là lúc các học viện lớn tổ chức lễ khai giảng, dòng người tràn vào đế đô nhiều vô kể, cực kỳ náo nhiệt.

Học viện số một của đế độ, Chân Võ Học Viện, cũng nghênh đón học sinh học viện Huyền Vũ đấu khí đến từ Tây Thùy Huyền Vũ hoàng triều.

Trong hai tháng, song phương sẽ trao đổi lẫn nhau, các học viện lớn trong đế đô đều phái ra học sinh tinh anh, đi đến Học Viện Chân Võ, học sinh đều có thể tự do trao đổi.

Đây là một kiểu triển lãm, là cơ hội tốt để phát huy quốc thịnh, phàm là người trẻ tuổi có thực lực không tồi thì đều không muốn bỏ qua lần thịnh hội này, mọi người đều chờ mong, thịnh hội khai mạc.

Đồng thời thế lực khắp nơi cũng đều dồn sự chú ý đến lần thịnh hội này, mỗi người đều có mục đích khác nhau.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ đế đô, gió nổi mây phun!

Khu chữ Thiên của Học Viện Chân Võ, cũng không hề bình tĩnh, tổng cộng có hơn năm mươi học sinh từ Huyền Vũ hoàng triều đến ở nơi này, đến lúc này, Đằng Phi mới biết, mười tòa nhà ở khu chữ Thiên, chỉ có ba tòa là có chủ nhân.

Khu chữ Thiên thật lớn, phải đi vào buổi sáng, mới có thể thấy được những tiểu lâu này, vì không gian khá lớn và đều tách biệt, cho nên Đằng Phi cũng không biết khu chữ Thiên chỉ có ba người ở. Thậm chí Đằng Long và Đăng Lôi cũng chỉ biết chủ nhân của lầu số một.

- Chủ nhân của mười tiểu lâu, ta chỉ biết được sáu, bảy người, đều đã tốt nghiệp, không nghĩ đến đám người kia tốt nghiệp rời đi, thì nhiều nhà không có người ở như vậy.

Đằng Long có chút cảm khái nhìn Đằng Phi :

- Học Viện Chân Võ quá lớn, trước ta cũng chỉ nghe tới chủ nhân lầu số một, các lầu khác đều không có gì.

Đằng Lôi ở bên cạnh nói :

- Đúng vậy, khu chữ Thiên của Học Viên Chân Võ. vẫn rất thần bí, nếu không phải ngày trước U Vu tỷ mang người đi làm thủ tục cho người vào ở khu chữ Thiên thì tin tức ngươi vào đây chắc không truyền nhanh như vậy, hiện tại toàn bộ Học Viện Chân Võ đều biết khu chữ Thiên có một tân sinh vào ở, ta mấy ngày hôm này đều nghe thấy nhiều người muốn tìm người khiêu chiến, nếu không phải một tháng vừa rồi người luôn giúp ta và ca ca huấn luyện, chỉ sợ người tìm người tỉ thí, đã đầy một đống.

Đằng Phi cười khổ, kết quả này hắn cũng không thể tưởng tượng được, hắn nguyện ý đến khu thấp nhất là khu Đinh, chứ không muốn nổi bật như thế này.

- Hừ. . . tìm Đằng Phi tỉ thí, chỉ mong bọn họ thua không quá thê thảm!

Đằng Long ảm đạm cười, một tháng qua, hắn chưa thấy thực lực chân chính của Đằng Phi, nhưng tin tưởng với Đằng Phi lại cao chưa từng có, thậm chí hắn còn nghĩ Đằng Phi đi khiêu chiến chủ nhân lầu số một cũng không phải là không được.

Tính tình Đằng Long tương đối chất phác, Đằng Lôi không quan tâm, cười lạnh nói:

- Theo ta thấy với thực lực hiện tại của Đằng Phi, cho dù đi đánh hạ chủ nhân lầu số một cũng không thua!

Đằng Phi có chút tò mò hỏi:

- Lúc nào cũng nghe các ngươi nói chủ nhân lầu số một này, rốt cuộc là ai vậy?

- Ta không biết.

Đằng Long cười khổ, sau đó nói :

- Ta chưa từng thấy chủ nhân lầu số một, thậm chí không biết hắn là nam hay là nữ, chỉ biết hắn là học sinh năm hai, ngày đầu tiên nhập học, liền xông vào khu chữ thiên, khiêu chiến hết các chủ nhân ở các lầu, sau đó, học trưởng ở lầu số một liền bị đuổi ra ngoài, mà những người khác đều tâm phục khẩu phục, từ đó hắn liền ở lầu số một, hắn rất xuất hiện cũng mặc áo choàng rộng thùng thình, mang theo một tâm mặt nạ quỷ, nhìn rất dọa người, có lẽ, chỉ có Viện trưởng đại nhân, mới biết được thân phận thật sự của chủ nhân lầu số một.

Đằng Lôi ở bên cạnh nghe cũng nói :

- Đúng vậy, ta nghe nói ngay cả bạn bè cùng lớp, cũng không biết chi tiết về hắn, nghe nói tính cách của hắn cực kỳ tự kỷ, cũng không lui đến cùng ai, chỉ đóng cửa ở nhà không ra.

- Không ngờ còn có người như vậy?

Đằng Phi nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, nguyên bản hắn nghĩ đệ nhất cao thủ của Học Viện Chân Võ, nhất định là nhân vật của quần chúng, không nghĩ lại thần bí như vậy.

Trong lòng Đằng Phi bỗng nhiên nhớ đến cô gái mặc váy vàng trên bến cảng ở thành Hải Uy, thầm nghĩ trong lòng : nói Thái Vân cũng ở trong đội ngũ học sinh đến đây, không biết có nàng không, mình nên đi tìm thử hay không?

Do dự một hồi, Đằng Phi vẫn bỏ đi ý niệm này trong đầu, quan hệ của bọn hắn cũng không thân như thế, hơn nữa ba năm không gặp Thái Vân, gặp xong thì nói gì đây? không chừng người ta còn không gặp hắn.

Hai người Đăng Long cáo từ, bọn họ đã ở khu chữ Thiên này suốt một tháng, qua vài ngày nữa chính là ngày ước hẹn của Đằng Long với Long Trục Lâm, Đằng Long cần trở về chuẩn bị một chút.

Đằng LÔi còn chưa muốn đi, đãi ngộ ở đây thật tốt, có người quét dọn phòng, ngay cả đồ ăn cũng khác với những chỗ khác.

Ở Khu chữ Thiên, muốn ăn gì thì viết lên giấy, sẽ có người làm cho ngươi, sau đó lại đưa đến đây.

Tuy nhiên Đằng Lôi cũng biết, hắn không thích hợp ở đây thường xuyên, cần phải quang minh chính đại ở nơi này, trừ phi hắn có thực lực. Mà thực lực của hắn giờ đã đứng trong hàng ngũ đại đầu sự, sau khi trở về, liền từ khu Bính lên khu Ất cũng không có vấn đề gì.

Hai người Đằng Long rời đi, hẹn đến ngày Đằng Long chiến đấu sẽ gặp lại. Trong phòng chỉ lại một mình Đằng Phi, một tháng qua, Đằng Phi cũng không dừng tu luyện, hiện giờ, đấu mạch mười tám trong Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch Đại Pháp, đã bắt đầu có dấu hiệu buông lỏng.

Đấu mạch trong Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch Đại Pháp càng về sau càng khó đả thông, yêu cầu tích lũy đấu khí vô cùng cao, cho nên lúc này Đặt hưng phấn, mỗi lần đã thông một đấu mạch, thực lực hắn đều tăng lên khá lớn, tuy hắn không biết sau khi đã thông đấu mạch mười tám, đấu khí hắn sẽ tăng lên đến cảnh giới nào, nhưng Đằng Phi tin tưởng, chỉ cần mình không ngừng cố gắng, ngày hắn trở thành cường giả chân chính, nhất định sẽ đến.

Bỗng nhiên Đằng Phi nhớ đến tỷ muội song sinh Vũ nhân tộc mà Đằng Lôi nói đến, hắn nghi ngờ đó là Vũ lan tỷ muội, bởi vì giúp Đăng Long và Đằng Lôi tăng thực lực, nên tạm thời không để ý, hôm nay có thời gian, Đằng Phi rất muốn đi xem một chút, xem hai cô gái song sinh kia có phải là tỷ muội Vũ Lan hay không.

Đằng Phi đi ra khỏi khu chữ Thiên, muốn tìm người hỏi thăm một chút, nhưng mãi không gặp được ai, Đằng Phi không khỏi cảm thán : Học Viện Chân Võ không chỉ có nội tình cường đại, này tài lực . . . Cũng cực kinh người!

Không nói cái khác, chỉ nói khu chữ Thiên này, khoảng cách của mỗi tiểu lâu nếu quy thành tiền thì giá cả đủ khiến một quý tộc quyền thế nhíu mày.

Đằng Phi đi một hồi, cũng không ra khỏi được khu chữ Thiên, bởi vì hắn phát hiện mình đã bị lạc đường.

Hắn vừa đi vừa trầm tư nên không để ý cột chỉ đường, đến lúc hắn phát hiện mình bị lạc, đã đi đến cửa một tiểu lâu, Đằng Phi ngẩng đầu lên nhìn biển số nhà, hắn thoáng sửng sốt.

Số một!

Hắn không ngờ đi bậy bạ, lại đi tới cửa lầu số một.

Hơn nữa, trùng hợp hơn nữa là chủ nhân lầu số một đang chuẩn bị đi ra ngoài, trong nháy mắt Đằng Phi nhìn biển số nhà, cửa tiểu viện bị mở ra, một thân hình mặc hắc bào, một gương mặt gầy yếu ở bên trong cái mũ, vừa nhấc chân muốn đi ra, lại thấy Đằng Phi, vì không đề phòng, nên bị Đằng Phi dọa cho sợ hãi, quát khẽ.

- Ngươi là ai? Đến đây làm gì?

Đằng Phi ngạc nhiên nhìn biểu tình dữ tợn của mặt nạ quỷ, phối hợp với thanh âm tức giận liền có vài phần khủng bố, tuy rõ ràng là ban ngày nhưng Đằng Phi vẫn cảm giác có chút sợ hãi.

Nhìn qua mặt nạ, Đằng Phi thấy một đôi mắt linh động, trong đó chứa vài phần tức giận.

- A. Xin Lỗi, ta không phải cố ý, ta bị lạc đường.

Đăng Phi hơi nhín vai, giơ hai tay, vẻ mặt vô tội nhìn chủ nhân lầu số một.

- Lạc đường?

Phía sau mặt nạ truyền đến một tiếng hừ lạnh, hiển nhiên không tin Đằng Phi, lạnh lùng nói :

- Khu chữ Thiên căn bản không có người ngoài vào được, ngươi nói ngươi lạc đường, lý do vớ vẩn như vậy, sẽ có người tin sao?

Đằng Phi căm tức thầm nghĩ : Tuy ta không cẩn thận đi đến cửa nhà ngươi, nhưng ta không làm gì người mà, giấu đầu lòi đuôi, người như vậy lại là đệ nhất cao thủ của Học Viện Chân Võ?

- Ta nói thật, ngươi không tin cũng không quan trọng, khu chữ Thiên không có người bình thường vào hay không ta cũng không rõ, bởi vì ta cũng ở nơi này!

Đằng Phi thản nhiên nói:

- Không may đến đây, xin lỗi, hẹn gặp lại!

Nói xong xoay người bước đi, trong lòng lại nói: Đệ nhất cao thủ Học Viện Chân Võ cái gì chứ, có mà là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi thì có!

Đúng vậy, Đằng Phi vừa nhìn liền biết đây là một nữ nhân.

Tuy đối phương cố che giấu, nhưng mùi thơm xử nữ trên người nàng, ở trước mặt Đằng Phi đã luyện Càn Đạt Bà Thiên kinh văn có tiểu thành thì không thể nào che giấu được.

- Ngươi!

Đôi mắt của người đeo mặt nạ bắn ra hai đạo hàn quang, vừa định nói cái gì, bỗng nhiên nhớ lại, liền ngậm miệng, sau đó nhìn Đằng Phi đi xa, nhẹ giọng lâm bám:

- Quên đi, hạng người vô năng dùng quan hệ tiến vào khu chữ Thiên, có cái gì đáng để kiêu ngạo?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.