Chiến Thần Biến

Chương 169: Tình địch của Đằng Long




Đằng Phi cũng không có bao nhiêu bất ngờ, nhưng lại vô cùng bội phục ánh mắt của Độc Cô phó viện trưởng.

Hắn biết rất rõ thiên phú của u Lôi Lôi và u Lạp Lạp, hai người còn sử dụng Huyết Nguyên Đan mà Đằng Phi cho. Giá trị của loại đan dược này cực cao, bởi vì chẳng những nó có thể giúp võ giả đột phá bình cảnh, đạt tới cảnh giới cao hơn, mà còn có thể thay đổi thể chất, làm kinh mạch trở nên rộng lớn hơn.

Cứ như vậy, tốc độ tu luyện cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng vấn đề là Độc Cô phó viện trưởng không biết những điều này, lão chỉ bảo hai người biểu hiện ra thực lực của mình, sau đó đã phân tích ra thiên phú của họ, đồng thời xác nhận việc Âu Lôi Lôi sẽ trở thành Đấu Tôn trong vòng một năm.

Không thể không nói, đây chính là kinh nghiệm vô cùng già dặn của một vị cường giả cấp Thánh!

Độc Cô phó viện trưởng vốn còn có chút buồn bực, nhưng khi hai thiếu nữ thiên tài này xuất hiện thì sự buồn bực kia đã lập tức biến mất, lão hài lòng nhìn thoáng qua Đằng Phi, nói:

- Tiểu tử, lão già ta nhớ kỹ món nhân tình này, nếu sau này người gặp phải khó khăn, có thể nhờ lão phu giúp người một lần.

Đằng Phi hơi khom người:

- Như vậy thì đa tạ Độc Cô tiền bối!

Độc Cô phó viện trưởng khoát khoát tay, nói:

- Vậy hai người các ngươi cứ ở tạm đây vài ngày, sau đó ta sẽ phải người đến sắp xếp tất cả mọi thứ cho các ngươi.

Khi Độc Cô phó viện trưởng hài lòng rời đi, những người trong phòng mới hồi phục tinh thần lại, ánh mắt nhìn về phía Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp đã khác trước rất nhiều.

Rất khó tưởng tượng, hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp lại có được thực lực kinh khủng như vậy. Có lẽ. Đại Đấu Sự bậc sáu cũng không tính là rất mạnh, nhưng vấn đề là tuổi của hai Đại Đấu Sự bậc sau này lại trẻ đến như vậy!

Tiếp đó, Đằng Vũ nhìn Đằng Phi, nhẹ giọng thở dài nói:

- Đệ đệ, đúng thật là người đã trưởng thành rồi, đối mặt với Phó Viện trưởng đại nhân mà không chút sợ sệt.

Đằng Phi cười nói:

- Đó là vì các người thân là học viên của nơi này, mà ta là người ngoài, ngài ấy có thể quản thúc các ngươi, nhưng lại không thể quản thúc ta, tất nhiên ta sẽ không sợ rồi.

- Tuy là như vậy, nhưng đổi thành ta thì cũng không làm được. Hơn nữa, đệ đệ, đúng ra người nên đồng ý mới phải.

Người nói là Đằng Long, hắn hâm mộ nhìn về phía Đằng Phi:

- Thư các nội bộ, ngay cả học viên của Chân Võ Học Viện như ta cũng từng nghe nói về nó. Nếu vừa rồi là ta, dù đã ở trong Chân Võ Học Viện rồi thì cũng sẽ không từ chối nổi, điều kiện này đúng là quá mê người.

Đằng Lôi bên cạnh không ngừng gật đầu:

- Thật không ngờ rằng người lại có thể từ chối điều kiện như vậy, nếu là ta, có đánh chết ta cũng không từ chối.

Đằng Phi mỉm cười, dưa mắt nhìn Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp, nói:

Tuy dựa vào thực lực của các ngươi cũng có thể có được đãi ngộ như vậy, nhưng hiện giờ các ngươi đã lọt vào mắt của Phó Viện trưởng, con đường về sau sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.

Âu Lôi Lôi đứng lên thi lễ với Đằng Phi, nói:

- Tất cả lời nói của công tử, chúng ta đều ghi tạc trong lòng. Xin công tử yên tâm, nhất định chúng ta sẽ cố gắng, không để ngài phải thất vọng.

Đằng Long và Đằng Lôi đều nhìn Đằng Phi một cách hâm mộ, chỉ cần không ngốc thì đều có thể nhìn ra thái độ của Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp đối với Đằng Phi, quả thực chính là ngoan ngoãn phục tùng, nhưng điều này lại phát ra từ nội tâm, giống như hai thị nữ nhu thuận vậy.

Điều này quả thực. . . Rất khó tin!

Còn khó tin hơn cả việc bọn họ có thực lực Đại Đấu Sư bậc sáu.

Đằng Phi tìm được đôi song sinh cực phẩm này ở đâu?

Lúc này, Đằng Lôi bông nói:

- Ta chợt nhớ đến, Chân Võ Học Viện chúng ta cũng có một đôi song sinh vừa tới năm trước, họ cũng là nhân vật phong vân a, phỏng chừng về sau sẽ có người

đem ra so sánh. . .

Đăng Long gật đầu nói:

- Lúc đi vào Chân Võ Học Viện, đôi song sinh kia cũng tạo nên chấn động rất lớn, Vũ nhân tộc a, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy, thật là thần kỳ.

Đằng Lôi gật gật đầu phụ họa:

- Họ còn là người Tây Thùy nữa, nhưng không biết tại sao lại không tiến vào học viện ở hoàng triều Huyền Vũ, đi đến tận phương Đông xa xôi này.

Nói xong, Đằng Lôi nhìn Đằng Phi cười nói:

- Hiện giờ Thú tộc ở đế độ càng lúc càng nhiều, đều đến từ bên Tây Thùy kia. Ngươi cũng đã từng ở Tây Thùy, chắc cũng thấy không ít thú tộc rồi phải không.

Lúc này trong lòng Đằng Phi đã hoàn toàn giật mình, cặp song sinh Vũ nhân tộc đó, trừ bỏ hai vị công chúa của Vũ nhân tộc là Vũ Lan Tử Huyên và Vũ Lan Thiên Nguyệt thì Đằng Phi không nghĩ ra một cặp nào khác. Trừ khi Vũ nhân tộc đều là song sinh, nhưng rất hiển nhiên, đó là chuyện không thể nào.

Ngẫm lại cũng đúng, đã hơn hai năm từ lúc từ biệt Vũ Lan Tử Thuyển và Vũ Lan Thiên Nguyệt. Hai bên cũng không tính là quá quen thuộc, nhưng Đăng Phi lại đã cứu họ hai lần, nghĩ đến khối ngọc bội khắc hình cô gái và thanh chảy thủ

kia, Đằng Phi bỗng có loại cảm giác: Thế giới này. . . Cũng thật nhỏ.

Thật ra, suy ngẫm cẩn thận mới thấy hợp lý. Ở Tây Thùy, Vũ Lan Tử Huyên và Vũ Lan Thiên Nguyệt cực kỳ nguy hiểm, nếu muốn vào học viện, hoàng triều Chân Võ ở phương Đông chính là một lựa chọn lý tưởng.

Đi đến đây, không ai biết bọn họ cả, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu, có thể lặng lẽ tu luyện, không sợ bị kẻ thù quấy nhiễu. Nghĩ đến đây, Đằng Phi liền bỏ đi ý niệm muốn hỏi tính danh của đôi song sinh này. Dù sao cũng sẽ đến Chân Võ Học Viện đọc sách, sớm muộn gì cũng gặp được họ thôi.

Nếu hỏi, chỉ sợ sẽ lại bị mọi người nhân cơ hội giễu cợt một phen.

Mọi người lại hàn huyên một hồi, sau đó Đằng Phi tỏ ý muốn đi.

Đánh bại Lương Ngọc, gặp được Lăng Thi Thi, sắp xếp mọi việc cho Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp, cũng gặp được Đăng Long Đăng Lôi, không ngờ hiện tại lại biết được tin tức của Vũ Lan Tử Huyên. Có thể nói, thu hoạch ngày hôm nay của Đằng Phi rất phong phú, hiện giờ hắn lại nhớ đến Bạo Long, không biết việc của Bạo Long tiến hành đến đâu rồi.

Đằng Vũ và tỷ muội Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp đều có chút không muốn, mà xem bộ dạng của Ngữ Đồng thì dường như cũng không muốn để Đằng Long rời đi. Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ lộc cộc.

Đăng và không khỏi cửa khô, nói:

- Hôm nay là ngày gì vậy, chỗ này của ta chưa từng náo nhiệt như vậy. . .

Vừa nói, nàng vừa đứng dậy đi mở cửa.

Mở cửa ra, Đằng Vũ hơi sửng sốt một chút, vẻ mặt bao nhiêu có chút xấu hổ. Bởi vì người tới là người mà Ngữ Đồng không muốn nhìn nhầy nhất, mà Đằng Vũ xấu hổ là vì huynh trưởng của nàng đang ở trong này, địch ý giữa huynh trưởng và người này. . . Rất rõ ràng. Mà bất kể là thân phận, địa vị, hay thực lực đều vượt xa Đằng Long, điều này mới làm cho Đằng Vũ cảm thấy xấu hổ như vậy. Tất nhiên trong nội tâm nàng vẫn hy vọng Ngữ Đồng có thể gả cho ca ca, nhưng nàng cũng biết, người thích Ngữ Đồng kia ưu tú hơn ca ca rất nhiều, thân phận địa vị cũng cao hơn rất nhiều.

Đây cũng là nguyên do vì sao mà Đằng Vũ biết rõ ca ca mình và Ngữ Đồng có tình cảm với nhau, nhưng lại không chủ độc tác hợp.

- Đằng Vũ, ngươi cũng ở phòng à, Ngữ Đồng đầu?

Trước cửa là một thanh niên thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, nhìn qua ước chừng hai mươi, mặc một bộ quần áo hoa lệ, mặt mang nụ cười nhìn Đăng Vũ, trong tay còn cầm một đóa hoa rất đẹp.

Là hoa hồng!

Hoa hồng, tượng trưng cho tình yêu, ý đến của thanh niên này rất rõ ràng, đó là tỏ tình.

- Ngữ Đồng. . . Ở bên trong, tuy nhiên. . . Trong phòng đang có rất nhiều khách của ta, Long Trục Lâm, ngươi chắc chắn mình muốn vào sao?

Thanh âm của Đằng Vũ không lớn, nhưng cũng không nhỏ, mọi người trong phòng đều nghe thấy.

Vẻ mặt của Ngữ Đồng và Đằng Long đồng thời biến đổi, Ngữ Đồng thì rất bất đắc dĩ, mà Đằng Long thì trầm mặt xuống, rất là khó chịu.

Long Trục Lâm cười nhạt, nói:

- Ý ngươi là ta đến không đúng lúc sao? Hay là không hoan nghênh ta? Đằng Vũ, ca ca ngươi cũng ở đây đúng không?

Những lời này của Long Trục Lâm đã tương đương với việc nói rõ cho Đằng Vũ, ta đã biết trong phòng có ai, ngươi không cần cản đường nữa.

- Tiểu Vũ, để hắn vào đi. . Trong phòng, truyền đến thanh âm trầm ổn của Đằng Long.

Đằng Long lẳng lặng đứng đó, nhìn vị huynh trưởng này hít sâu một hơi, sắc mặt dịu xuống, cảm xúc lập tức khôi phục bình thường, trong lòng không khỏi cảm thấy vài phần bội phục.

Cho tới giờ, Đằng Phi vẫn không biết thực lực của vị huynh trưởng này thế nào, nhưng từ biểu hiện của hắn, chắc chắn đã xứng với bốn chữ "khí độ trầm ổn" .

Thanh niên anh tuấn tên Long Trục Lâm kia mỉm cười, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe thấy nói với Đằng Vũ:

- Ta biết hắn ở đây nên mới đến, ta chỉ muốn hắn bỏ cuộc mà thôi. Yên tâm đi,

hắn là ca ca ngươi, ta sẽ không làm gì hắn.

- Chỉ mong người nghĩ sao nói vậy. Đằng Vũ cũng nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.

Long Trục Lâm cầm bó hoa trong tay, thản nhiên đi vào, quét mắt nhìn mọi người trong phòng một cái, cuối cùng dừng lại trên Ngữ Đồng, nhẹ giọng nói:

- Ngữ Đồng, ta đến rồi, nàng không vui sao? Đóa hoa này tặng cho nàng đấy, đẹp không?

Nói xong, hắn đặt bó hoa hồng kia lên trên bàn.

- Trục Lâm, ta đã nói rất nhiều lần rồi, ngươi đừng tới quấy rầy ta, lại càng không cần tặng hoa, ta sẽ không nhận đầu.

Trước ánh mắt của mọi người, Ngữ Đồng nhẹ giọng nói:

- Chúng ta biết nhau từ bé, ta vẫn coi ngươi là ca ca, đối với người, thật sự ta không có loại cảm tình kia.

- Ha ha, không sao, nàng còn nhỏ, ta sẽ chờ nàng. Hơn nữa, Ngữ Đồng, ta hi vọng nàng nhớ kỹ, thân phận nàng là hôn thê của ta.

Long Trục Lâm cười nhạt, vẻ mặt bình tĩnh.

- Long Trục Lâm, người cảm thấy loại cảm tình ép buộc như vậy sẽ là cảm tình thật sự sao?

Đằng Long bên cạnh bỗng lên tiếng, trầm giọng nói.

Long Trục Lâm thản nhiên nhìn thoáng qua Đằng Long, nói:

- Ta không bắt buộc ai cả, hôn ước của chúng ta là do hai gia tộc định ra. Hơn nữa, ta và Ngữ Đồng là thanh mai trúc mã từ nhỏ, ta rất thích nàng. Còn nữa, chuyện của chúng ta có liên quan gì đến ngươi sao? Ta còn không truy cứu nguyên nhân người xuất hiện ở nơi này, ngươi có tư cách gì mà chất vấn ta?

- Ta xuất hiện ở nơi này còn phải xin phép người sao? Về phần chất vấn người. . . Ha ha!

Đăng Long trả lời lại một cách mỉa mai:

- Ta cần chất vấn ngươi sao?

Chính nàng cũng nói, nàng không thích ngươi!

Vẻ mặt Long Trục Lâm hơi đối, đôi mắt trở nên lạnh như băng, thản nhiên nói:

- Rất nhanh thôi, Ngữ Đồng sẽ thích ta. Nhớ kỹ lời ta nói, Đằng Long, về sau ta không hy vọng lại thấy người xuất hiện bên cạnh Ngữ Đồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.