Chiến Thần Biến

Chương 167: Điều kiện mê người




Nghe vậy, Đằng Long và Đằng Lôi đều cực kỳ vui mừng, hôm nay Đằng Phi dùng một chiều đã đánh bại Lương Ngọc, điều này nói lên thực lực của hắn mạnh thế nào. Nếu muốn tiến vào Chân Võ Học Viện, sợ rằng vị Viện trưởng đại nhân vẫn thường vô tung vô ảnh kia cũng sẽ tự mình ra mặt.

Mặc dù cùng là học viện cấp cao của đế đô, nhưng giữa Chân Võ Học Viện và Thủy Tiên Học Viện vẫn có sự cạnh tranh với nhau. Mặc dù muội muội ở trong Thủy Tiên Học Viện, nhưng Đằng Long vẫn hy vọng Đằng Phi có thể tiến vào Chân Võ Học Viện. Theo cái nhìn của hắn, Chân Võ Học Viện mới là nơi bồi dưỡng nhân tài chân chính.

- Được, đương nhiên là được!

Đằng Long cười nhìn Đằng Phi, nói:

- Cho dù có đấu kỹ tốt đến mấy, nhưng nếu tự tu luyện thì cũng không bằng tiến vào học viện, nơi đó có rất nhiều vị giáo sự chỉ đạo. Ở trong học viện, có thể người sẽ không chiếm được đấu kỹ cao cấp, nhưng ánh mắt sẽ rộng rãi hơn rất nhiều. Hơn nữa, học viện cũng là con đường tất phải trải qua nếu muốn bước vào vũ đài chính trị của đế quốc. Cho dù muốn thành lập thế lực thuộc về mình thì cũng phải bắt đầu từ trong học viện.

Đằng Phi hơi gật đầu, hắn cũng không có hứng thú bước lên vũ đài chính trị của đế quốc, nhưng thành lập thế lực của mình lại là một mục tiêu quan trọng của Đằng Phi.

Có thể, thế lực của kẻ thù giết cha mẹ sẽ rất cường đại, nếu không có thế lực của riêng mình, chỉ sợ cho dù thực lực cá nhân của hắn có mạnh đến mấy thì cũng không thể chống lại đối phương.

Từ lúc tiến vào Tây Thùy, Đằng Phi đã cảm giác được dường như trong bóng tối luôn có một bàn tay thao khống tấ cả mọi thứ. Từ sự thần kỳ của Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch Đại Pháp, cho đến kỳ độc mà tỷ muội u Lôi Lôi u Lạp Lạp trúng phải, không điểm nào không nói rõ sau lưng cái chết của cha mẹ mình ấn tàng một cô lực lượng cường đại đến thế nào.

Trở về từ Tây Thùy, đây cũng là quyết định sau khi đắn đo rất nhiều của Đằng Phi, sau đó thương lượng với Thanh Long lão tố. Mặc dù năm ấy Đằng Phi có lời thề phải quay lại báo thù sau ba năm. Nhưng chính tình thế phức tạp ở Tây Thùy mới chính là nhân tố quan trọng nhất thúc đẩy Đăng Phi trở về.

Sự tranh đấu giữa các Hoàng tử của hoàng triều Huyền Vũ, Hổ tộc vẫn chưa tìm đến cửa, còn kết thù với Hắc Thủy Ma Cung, đây đều là những nhân tố nguy hiểm. Với lực lượng hiện giờ của Đằng Phi, còn không đủ để đối kháng với những việc này, cho nên chỉ có thể chọn cách rời khỏi Tây Thùy, trở về phương Đông.

Mặc dù diệt tám đại gia tộc một cách thoải mái, nhưng Đằng Phi cũng không vì vậy mà tự cao tự đại. Sau khi chứng kiến thực lực cường hãn của những Đẩu Tôn kia, Đằng Phi cảm thấy rất rõ ràng, hiện giờ điều hắn cần nhất là không ngừng tăng thêm thực lực!

Cũng chỉ như vậy thì mới có thể đi tìm Lục Tử Lăng, mới có thể điều tra ra chân tướng sau lưng việc cha mẹ mình ngộ hại!

Cửa phòng Đăng Vũ lại bị gõ vang một lần nữa, những người trong phòng đều cảm thấy có chút kinh ngạc. Chỉ sợ, đây chính là ngày náo nhiệt nhất sau khi Đằng Vũ dọn đến căn phòng này.

Đằng Vũ đi ra mở cửa, ngẩn người ở đó một lúc lâu, sau đó mới khom mình thi lê:

- Phó viện trưởng đại nhân, sao ngài lại tới đây?

Trước cửa là một lão nhân dáng người thấp bé, lão cười híp mắt nhìn Đằng Vũ:

- Đằng và đồng học, không mời ta vào ngồi sao?

Khóe môi Đăng Vũ giật giật, nghiêng người nhẹ giọng nói:

- Phó viện trưởng đại nhân, mời ngài vào.

Ngoài miệng nói mời vào, nhưng ai cũng có thể nhận ra, ngữ điệu của Đằng Vũ rõ ràng là không quá tình nguyện.

Lão nhân làm như không nghe ra, vẫn cười híp mắt tiến vào, nhìn thấy những người trong phòng thì không khỏi kinh ngạc nói:

- Xem ra lão già này đến không đúng lúc rồi, các ngươi đang. . . Tụ hội?

Ở sau lão nhân, Đằng Vũ trợn mắt một cái, trong lòng thầm mắng: Nếu không biết mọi người đang ở đây thì người còn đến sao?

Đối với ý đến của Phó viện trưởng đại nhân, trong lòng Đăng Vũ rất rõ ràng Nhất định là biểu hiện của đệ đệ đã bị lão biết được, nên muốn trăm phương ngàn kể giữ Đằng Phi lại Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện!

Trừ nguyên nhân này, Đăng Vũ căn bản không nghĩ được ra nguyên nhân nào khác có thể để Phó Viện trưởng xuất hiện trong ký túc xá của mình. Mặc dù Thủy Tiến Đấu Võ Học Viện lấy nữ làm chính, nhưng cũng không phải không có học viên nam, chỉ là tỷ lệ nam sinh ở nơi này ít đến đáng thương mà thôi, gần như có thể bỏ qua.

- Ra mắt Phó Viện trưởng đại nhân! Ngữ Đồng đứng lên thi lễ với lão nhân.

- Ừm, các ngươi cứ tán gẫu đi, lão già ta đến là muốn tìm hắn. . . Lão nhân chỉ Đằng Phi, sau đó nói:

- Đằng Vũ đồng học, mượn phòng người nói chuyện một chút, không có gì chứ?

- Không vấn đề, Phó Viện trưởng đại nhân cứ tự nhiên.

Đối mặt với người đứng thứ hai học viện, thậm chí còn là người phụ trách thực tế, Đăng Vũ còn có thể làm gì được nữa? Chẳng lẽ nàng lại nói: Không được, đệ đệ ta muốn đi Chân Võ Học Viện?

Đằng Long và Đằng Lôi lại có chút lo lắng, trong lòng thầm nói: Phó viện trưởng đại nhân của Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện tìm Đằng Phi muốn nói chuyện gì? Gần như tất cả mọi người ở đế đô đều biết, Phó Viện trưởng của Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện yêu tài như mạng. Thấy nhân tài ưu tú xuất sắc là sẽ lôi kéo về học viện của mình mà không tiếc bất cứ giá nào.

Không nói đâu xa, chỉ cần nhìn hoàn cảnh hiện giờ của Đằng Vũ là có thể thấy rõ sự trong thị của Thủy Tiên Học Viện đối với người mới.

Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể lo lắng mà thôi, không có bất cứ biểu hiện phản đối nào. Bởi vì chuyện cướp học viên, không ít lần Phó Viện trưởng của Thủy Tiên Học Viện đã đánh nhau với Viện trưởng đại nhân của Chân Võ Học Viện. Mỗi lần đều đánh đến kinh thiên động địa, nghe nói thực lực của hai bên đều đã nhập Thánh, Đồng Long Đằng Lôi sao dám xen mồm vào cơ chứ.

Đằng Phi thì chỉ mỉm cười đứng lên, nhìn Đăng Vũ nói:

- Tỷ, có thể giới thiệu ta với vị tiền bối này chứ?

Đằng Vũ gật gật đầu nói:

- Đệ đệ, đây là Phó Viện trưởng đầu tiên của Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện, ngươi cứ gọi ngài ấy là Độc Cô phó viện trưởng là được. Nơi ta ở hiện giờ là nhờ có Độc Cô phó viện trưởng giúp đỡ, ngài ấy rất tốt với những nhân tài ưu tú.

Lão nhân hài lòng nhìn thoáng qua Đằng Vũ, trong lòng thầm nói: Coi như nha đầu này còn có ánh mắt, nên thưởng!

Đằng Phi cười cười, nói:

- Tiểu tử vốn cũng không biết Độc Cô phó viện trưởng, lần này ngài tìm đến tiểu tử, không biết là có chuyện gì? Ta thấy, cứ nói chuyện luôn ở đây cũng được chứ?

Lão nhân nhíu nhíu mày, có chút bất ngờ nhìn Đằng Phi, thầm nghĩ trong lòng: Tiểu tử này có ý gì?

Bình thường, mấy đứa nhóc tầm tuổi này nhìn thấy mình đều sẽ vô cùng tôn kính sau khi biết thân phận, cho dù là học viên hạch tâm của Chân Võ Học Viện như Long Trục Lâm thấy mình cũng phải thu hồi vẻ kiêu ngạo của hắn. Nhưng Đằng Phi này nhìn như ôn hòa lễ phép, nhưng trong lòng lại vô cùng kiêu ngạo! Đáp lại mình một câu không nặng không nhẹ, cũng biểu đạt luôn ý nghĩ của mình, đó chính là: Lão già, ngươi là ai không liên quan đến ta, ta chẳng cần nể ngươi!

Hắc hắc, thú vị, thật là thú vị! Xem ra, đây không chỉ là một tên vô sỉ chỉ biết đánh nhau. Cũng đúng, nếu là một tên vô sỉ chỉ biết đánh nhau, có khi lúc này Lương Ngọc không chết cũng phải trọng thương, tiểu tử này. . . Đúng thật là một nhân tài a!

Độc Cô phó viện trưởng thầm nghĩ, sau đó nói:

- Cũng tốt, vậy nói ở đây luôn đi, không biết ngươi có định tiến vào học viện không? Thấy Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện này thế nào?

Lão già này cũng rất trực tiếp, đi thẳng luôn vào vấn đề. Lão có địa vị thế nào? Cho dù vào hoàng cung cũng có thể đi lại tùy ý, sao có thể rụt rè trước một đứa nhóc cơ chứ?

Khóe miệng Đằng Phi giật giật, hắn cũng không ngờ rằng lão già này sẽ trực tiếp như vậy. Nhưng Đằng Phi cũng không định tiến vào Thủy Tiên Đấu Võ Học

Viện, cho dù là Đằng Vũ, Lăng Thi Thi hay tỷ muội Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp đều hy vọng mình có thể ở lại đây, nhưng Đằng Phi vẫn muốn đến Chân Võ Học Viện!

Bởi vì ở Chân Võ Học Viện có Đồ Thư Quán lớn nhất hoàng triều Chân Võ!

Xét trên mặt lực lượng, tuy hai học viện cũng không sai biệt lắm, nhưng Đồ Thư Quán của Chân Võ Học Viện thì không ở đâu có thể bằng được!

Bởi vì tòa Đồ Thư Quán của Chân Võ Học Viện còn có một cái tên khác, đó chính là Hoàng Gia Tàng Thư Quán!

Bởi vậy, cũng có không ít người gọi Chân Võ Học Viện là Hoàng Gia Học Viện, đúng là bởi vì tòa Đồ Thư Quán khổng lồ này.

Bất quá, nếu trực tiếp cự tuyệt thì sẽ không ổn lắm, vô duyên vô cớ đắc tội người khác không phải tác phong của Đằng Phi. Đừng nói đến thân phận cực cao của đối phương, riêng việc đến đây nói ra những lời này là đã rất coi trọng mình rồi.

- Ha ha, được Độc Cô phó viện trưởng để mắt đến, thật làm cho tiểu tử cảm thấy sợ hãi. . .

Đằng Phi còn chưa nói xong, lão nhân kia đã cắt đứt:

- Xem biểu hiện trên lôi đài, tính cách của tiểu tử ngươi cũng không phải loại lăng nhăng, bớt mấy lời khách sáo đó đi. Lão già ta đảm bảo với người, nếu người tiến vào Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện, đầu tiên người sẽ được một tiểu lâu độc lập làm nơi ở, miễn học phí, miễn tiền ăn, hàng năm còn được thêm một vạn kim tệ. Không chỉ thế, thư các nội bộ của học viện cũng sẽ mở cửa cho ngươi. Tất cả vấn đề của người sẽ có người chỉ đạo trực tiếp! Lão già này nói lời giữ lời, năm năm sau người sẽ đạt tới cảnh giới Đấu Tôn!

Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, Đăng Long Đằng Lôi nhìn Độc Cô phó viện trưởng một cách khó tin. Trước kia, lúc họ nhìn thấy Độc Cô phó viện trưởng thì đều đứng từ xa, nhìn hắn cãi nhau với Viện trưởng đại nhân của Chân Võ Học Viện. Nhưng mọi người đều biết, Độc Cô phó viện trưởng và Viện trưởng Chân Võ Học Viện là hảo hữu cực tốt, hai người động thú với nhau cũng giống như luận bàn vậy.

Nhưng Đằng Lôi và Đằng Long đều lần đầu nhìn thấy một mặt này của Độc Cô phó viện trưởng. Hơn nữa, bảo đảm năm năm sau Đăng Phi sẽ trở thành Đầu

Tôn. . . Điều này, điều này cũng quá khoa trương chứ?

Đúng rồi, mà Đằng Phi. . . Không phải hắn không thể tu luyện đấu khí sao?

Nghĩ đến điều này, hai người không khỏi càng thêm kinh dị, nhìn Đằng Phi một cách khó hiểu.

Mà trong lòng Đằng Vũ cũng cực kỳ rung động, thậm chí còn hơ near Đằng Lôi và Đăng Long. Thư các nội bộ. . . Đối với bất cứ học viên nào của Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện mà nói, bốn chữ này đều tương đương với Thánh địa a!

Ở nơi đó, thậm chí có cả đấu kỹ cấp Đấu Thánh!

Nơi đó chính là cấm địa của Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện! Trừ bỏ Viện trưởng và Phó viện trưởng, cùng với một số người khác, đó là một nơi không cho phép bất cứ ai tiến vào.

Hiện giờ, Độc Cô phó viện trưởng lại hứa với Đằng Phi sẽ cho hắn tiến vào!

Độc Cô phó viện trưởng nhìn vẻ chấn kinh của Đằng Vũ và Ngữ Đồng, lão cười thản nhiên nói tiếp với Đằng Phi:

- Người khác không biết người, nhưng ta biết! Ta nói năm năm giúp người trở thành Đấu Tôn thì chính là năm năm! Hơn nữa, trong thư các nội bộ có rất nhiều loại đấu kỹ, thậm chí có cả cấp Thánh! Chỉ cần thích hợp với ngươi, ngươi có thể tu luyện, sẽ không có ai ngăn cả cả! Điểm này, cho dù là Chân Võ Học Viện cũng không làm được! Thậm chí, những đại gia tộc ẩn thế kia cũng không hào phóng như chúng ta! Đừng để ý đến việc ở Chân Võ Học Viện nhiều loại sách, nhưng đống sách đó ấy hả, hắc, lão già ta cũng không để vào mắt! Dõi mắt cả hoàng triều Chân Võ này, có nơi nào thích hợp với người hơn Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện cơ chứ? Ở đây, ngươi có thể có được tất cả mọi thứ ngươi muốn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.