Chiến Thần Biến

Chương 160: Kẻ thù gặp mặt!




- Được rồi, chúng ta đừng nói giỡn nữa, nhìn đệ đệ người bị dọa kìa. Cô gái Ngữ Đồng cười hì hì nói, đôi răng khểnh lộ ra, nhìn Đằng Phi nói:

- Ta đùa giỡn với tỷ tỷ người quen rồi, ngươi nhất định đừng cho là thật.

Nói xong, đứng lên kéo hai chiếc ghế dựa cho hai nàng u Lôi Lôi u Lạp Lạp, sau đó kéo Đằng Vũ sang một bên, lặng lẽ nói vào tại Đăng Vũ:

- Người nhìn tỷ muội sinh đội kia, nhìn ánh mắt đệ đệ ngươi, nói thành thật nha Đằng Vũ ngươi có nguy hiểm rồi. Ta nhớ, năm trước hình như Lăng Thi Thi còn tới. . .

- Vậy thì sao? Ta là tỷ của hắn, hắn thích ai là chuyện của hắn. . . Đằng Vũ có chút chột dạ nói.

- Thôi đi, đừng cho là ta nhìn không ra, người rất thích đệ đệ mình, thích thì cứ tranh thủ đi!

Ngữ Đồng như cười như không nhìn Đăng Vũ:

- Hơn nữa, cũng không ai quy định, ngươi không được gả cho hắn.

- Ngươi muốn chết hả, chúng ta đều con trẻ, bây giờ tính chuyện này còn sớm lắm, để về sau rồi nói.

Đằng Vũ đẩy Ngữ Đồng ra, sau đó chuẩn bị hoa quả cho Đằng Phi.

Cô gái Ngữ Đồng xinh đẹp cũng có tính tình hoạt bát, Âu Lạp Lạp cũng rất sôi động, tuy rằng Âu Lôi Lôi nội hướng một chút, nhưng từ nhỏ trải qua các loại huấn luyện, để nàng có thể đối phó được bất cứ hoàn cảnh nào.

Ba người đàn bà thành cái chợ, nơi này có bốn cô gái, vì thế bạn học Đằng Phi đây nhanh chóng bị bỏ mặc. Rõ ràng mọi người đang nói chuyện về hắn, nhưng lại như không có liên quan gì tới hắn.

Đằng Phi cũng lười xen vào, dù sao Âu Lôi Lôi Âu Lạp Lạp có thể dung nhập vào trong vòng này, hắn mới yên tâm.

Có một câu nói rất đúng: bạn của bạn, chưa chắc là bạn của ta. Bất cứ vòng giao tiếp nào, khi tiếp nhận người mới đều phải cân nhắc một phen. Dù là Đằng Phi, cũng không thể mạnh mẽ đây Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp cho tỷ tỷ. Nhờ tỷ tỷ rảnh rỗi chiếu cố các nàng, điều này không thành vấn đề, nhưng muốn tỷ tỷ coi Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp trở thành người một nhà, vậy cần có thời gian cùng xem tính cách hai bên có hợp nhau không.

Ít nhất, bây giờ xem ra không có vấn đề!

Đằng Vũ cùng Ngữ Đồng kể những chuyện ở Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện cho u Lôi Lôi u Lạp Lạp, các loại chuyện thú vị, cùng với một ít quy định.

Hai nàng đều thông minh, tự nhiên nhìn ra Đằng Phi dẫn theo tỷ muội sinh đôi này đến không chỉ đơn giản là thăm viếng tỷ tỷ. Rất có khả năng là muốn đưa hai cô gái xinh đẹp này giao phó cho Đẳng Vũ, để các nàng học ở Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện.

Nếu đã thế, hai nàng Đằng Vũ và Đăng Vũ vừa nói chuyện phiếm, cũng để cho hai nàng hiểu biết sơ về tình hình chung ở Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện.

Âu Lôi Lôi cùng u Lạp Lạp nghe rất nghiêm túc, cũng nói thêm về những chuyện bên Tây Thùy, tóm lại bốn người tán gẫu rất vui vẻ.

Từ giữa trưa nói một hơi cho đến chiều, cuối cùng mọi người đều đói bụng, nhìn bên ngoài mới phát hiện trời đã tới hoàng hôn.

- A, thiệt là, nói chuyện cao hứng quá, quên mất thời gian. Mọi người đều đói bụng rồi chứ?

Đằng Vũ vỗ đầu, sau đó nói:

- Đi, ta dần mọi người đi ăn ở nhà ăn học viện!

Chiều mùa hè, nóng bức trở thành hư không, hơi lạnh thổi qua người, làm người ta có cảm giác rất thoải mái.

Giữa vườn trường rộng lớn, mọi nơi đều là bóng học sinh, có rất nhiều bóng nam sinh có cô gái mảnh mai yêu kiều dựa sát vào người.

Âu Lạp Lạp nói nhỏ:

- Không phải nói Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện chủ yếu là nữ hay sao? Tại sao nơi này có nhiều năm như vậy?

Ngữ Đồng cười nói:

- Học viện lớn ở đế đô đều rất mở ra, cũng không khép kín với bên ngoài, bởi vì những học sinh này sau khi tốt nghiệp Học viện sẽ chân chính dung nhập vào các ngành nghề đế quốc, quá khép kín sẽ không có chỗ tốt nào. Cho nên, Học viện Thủy Tiên nổi danh mỹ nữ đông đúc, tự nhiên sẽ không thiếu bóng dáng nam sinh. Hì hì, mỹ nữ xinh đẹp như tỷ muội người, chỉ sợ không tới vài ngày sẽ có một đám người sau lưng!

- Ôi chao, vậy chẳng phải chán ghét muốn chết được? Âu Lạp Lạp vẻ mặt chán ghét nói:

- Sau lưng đi theo một đám người, chẳng phải giống như ruồi bọ?

- Hì hì! Ngươi nói đúng, những người đó chính là ruồi bọ, không thèm nhìn là được rồi, dù sao ở trong Học viện này cũng ít có kẻ dám chủ động gây chuyện.

Ngữ Đồng cười khẽ nói.

Âu Lôi Lôi nghe vậy, trong lòng lại nghĩ: rất ít có người dám chủ động gây chuyện, vậy không có nghĩa là không ai dám. Xem ra, một hồi nữa phải nhắc nhở muội muội, không được chọc rắc rối tới công tử, cũng không được gây rắc rối cho Vũ tiểu thư. Nhìn ra được, Vũ tiểu thư rất thân cận công tử, thậm chí. . . thậm chí có chút quá thân cận, nói không chừng về sau Vũ tiểu thư sẽ thật gả cho công tử. Phải nói muội muội chú ý một chút, không được tranh sủng với Vũ tiểu thư, phải làm quan hệ tốt trước đã. . .

Không nói đến Âu Lôi Lôi đang miên man suy nghĩ quy hoạch tương lai, năm người đi thẳng đến nhà ăn nhỏ trong Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện. Sở dĩ gọi là nhà ăn nhỏ, bởi vì nhà ăn này so với Học viện đến mấy chục ngàn người mà nói, thật sự quá nhỏ. . . . Ở đây chỉ có thể chứa được hai ba ngàn người cùng ăn.

Hơn nữa, giá thức ăn nơi này rất là đất!

Nhưng có một điều, nhà ăn nhỏ này làm món ăn không kém gì khách sạn lớn ở bên ngoài. Cho nên nhiều con cháu quý tộc hào môn đều lựa chọn dùng bữa ở đây.

Đoàn người Đằng Phi, bốn nữ một nam, nam diện mạo thanh tú, anh tuần trầm ổn, nữ mỗi người xinh đẹp, nhất là tỷ muội Âu Lôi Lối cùng Âu Lạp Lạp giống y như đúc, lại thu hút vô số người chú ý.

Không ít người đều kinh ngạc: lúc nào mà Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện lại có hai tỷ muội sinh đội tuyệt sắc như thế.

Đằng Phi là nam tính duy nhất trong đội ngũ, tự nhiên phải thừa nhận rất nhiều ánh mắt hâm mộ ghen tị. Đằng Phi đã từng trải qua lịch lãm trong Hồn vực, hoàn toàn không có áp lực gì với loại chú ý này, thản nhiên đi tới cửa nhà ăn.

Ngược lại là Ngữ Đồng có chút kinh ngạc nhìn Đằng Phi, thầm nghĩ khó trách Đằng Vũ cả ngày treo đệ đệ trên miệng, quả nhiên là người trẻ tuổi rất vĩ đại mà!

Đằng Vũ đi tới, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, trước mặt có một nam một nữ đi tới. Nam cao lớn anh tuấn, nữ xinh đẹp quyến rũ, đôi mắt long lanh, dáng người nóng bỏng, đôi chân thon dài, chớp mắt mỉm cười cũng dễ dàng tác động ánh mắt người khác.

Đằng Phi cũng nao nao, hắn vẫn còn có chút ấn tượng với cô gái này, một cái tên thiếu chút thốt lên: Tôn Thiên Thiến!

Thanh Bình Phủ tám đại gia tộc, con gái trực hệ Tôn gia.

Tôn Thiến Thiến bên kia thấy được Đằng Vũ trước tiên, ánh mắt phát lạnh, khẽ cắn răng, trong mắt tràn ngập hận ý. Tiếp theo, liền thấy được người trẻ tuổi anh tuấn bên người Đằng Vũ.

- Đằng. . . Phi!

Tôn Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt long lanh như muốn phun lửa, nhìn chằm chằm vào Đằng Phi, hai chữ kia như nghiến răng phun ra.

Người xung quanh đều cảm nhận rõ ràng lửa giận trên người Tôn Thiến Thiến lúc này, không khỏi quái dị nhìn nàng.

Người trẻ tuổi cao lớn anh tuấn bên cạnh Tôn Thiên Thiến cũng nhìn thấy đoàn người Đằng Vũ, hắn cũng biết ân oán giữa hai gia tộc Tôn gia cùng Đằng gia. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa hắn sẽ oán hận Đằng gia oán hận Đằng Phi như là Tôn Thiên Thiển. Nguyên nhân rất đơn giản, quý tộc có quy củ của quý tộc, con cháu quý tộc cũng không phải toàn là ngu ngốc.

Giữa gia tộc hắn và Đằng gia không có ân oán hay liên quan nào, dù cho về sau Tôn Thiên Thiến gả cho hắn, trở thành nữ nhân của hắn, vậy hắn cũng sẽ không dễ dàng kết thù kết oán với Đằng gia.

Bởi vì con gái gã đi như chén nước đổ ra ngoài, nếu Tôn Thiên Thiến gả cho hắn, vậy sẽ không còn quan hệ gì với Tôn gia!

Cho nên, thanh niên quý tộc này vừa sinh ra đã mang theo thân phận Nam tước, từ nhỏ lớn lên trong nuông chiều, chỉ dùng ánh mắt kinh diêm nhìn thoáng qua bốn nàng mỹ nữ Âu Lôi Lôi Âu Lạp Lạp cùng với Đăng Vũ và Ngữ Đồng, sau đó nói nhỏ với Tôn Thiến Thiến:

- Bình tĩnh, nơi này là vườn trường, nàng cố gắng đừng can thiệp vào ân oán gia tộc, đã quên ta nói gì với nàng hay sao?

- Nhưng mà. . . người thân của ta, cha mẹ ta, đều vì người Đằng gia mà chết. Nhất là Đằng Phi này, nữ nhân có liên quan tới hắn lấy trộm tài vật tám đại gia tộc chúng ta, chính là cho hắn. Nếu không phải hắn, Tôn gia chúng ta làm sao lại cửa nát nhà tan? Ta hận không thể bầm thấy hắn!

Tôn Thiến Thiến mặt đầy hận ý, không chút che giấu thù hận của nàng với Đằng Phi, nghiến răng nghiến lợi nói.

Nàng nói chuyện cũng không nhỏ, cho nên người xung quanh đều ghe được, không khỏi dừng chân đứng xem.

Đằng Vũ lạnh băng nói:

- Tôn Thiên Thiến, mời người chú ý lời của mình, các ngươi cửa nát nhà tan có quan hệ gì tới chúng ta? Rõ ràng là các ngươi gieo gió gặt bão! Nếu ngươi không phục, ngươi có thể đưa ra quyết đấu bất cứ lúc nào, chúng ta giải quyết ân oán trên lôi đài! Còn không, mau tránh ra, đừng cản đường chúng ta dùng bữa!

Tôn Thiên Thiến còn muốn nói gì, lại bị thanh niên cao lớn bên cạnh níu chặt, nhíu mày nói:

- Nghe lời, nàng như thế, sẽ chỉ hại chính nàng!

Tôn Thiên Thiên thở hổn hển, hung tợn trừng Đằng Phi, môi sắp bị chính nàng cắn ra máu.

Đằng Phi bình tĩnh nhìn Tôn Thiến Thiến, hắn thật sự không có hảo cảm gì với con cháu tám đại gia tộc. Năm đó Vương Duy Dương luận vẽ lôi đài với hắn, con cháu tám đại gia tộc liền châm chọc khiêu khích hắn. Tuy rằng Đằng Phi hiểu được đó là vấn đề lập trường, nhưng hắn cùng tám đại gia tộc có thù hận không thể điều hòa, tự nhiên lười quan tâm tới thế hệ thanh niên tám đại gia tộc.

- Đăng Phi, ngươi chờ đó cho ta, một ngày nào đó ta sẽ làm người phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm, ngươi sẽ hối hận!

Rốt cuộc lý trí chiến thắng xúc động, Tôn Thiên Thiến tránh ra, lúc đi ngang qua Đăng Phi, hung tợn nói.

Thanh niên bên cạnh nàng lại cười xin lỗi với Đằng Phi, còn gật đầu với Đằng Phi, sau đó kéo Tôn Thiên Thiến tràn ngập không cam lòng bước đi.

Đằng Phi híp mắt, nhìn bóng dáng thanh niên kia như có điều suy nghĩ.

Ngữ Đồng bên cạnh nói nhỏ:

- Người kia là ngũ công tử Lê bộ thị lang, là học sinh năm năm, có chút danh tiếng ở đế độ, biệt danh Sát thủ mặt cười. Đằng Phi, đừng bị vẻ thân thiện bề ngoài của hắn mê hoặc, người phải chú ý tới kẻ này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.