Chiến Thần Biến

Chương 139: Ngốc cũng phải cứu!




- Đồ ngốc, mau xử lý vết thương của ngươi!
Đằng Phi hung hăng trừng mắt nhìn Âu Lôi Lôi, cả giận nói:
- Ngươi sẽ không muốn khi muội muội mình tỉnh dậy thì lại thấy tỷ tỷ nàng đã chết vì mất máu quá nhiều đi?

Đây là lần đầu tiên mà tỷ muội Âu Lôi Lôi, Âu Lạp lạp thấy Đằng Phi nổi giận từ lúc đi theo hắn. Nhưng Âu Lôi Lôi lại không có chút khó chịu nào, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười, vui vẻ đồng ý:
- Chủ nhân, ta biết rồi!

Đằng Phi lắc lắc đầu, không để ý tới nàng nữa, tất cả tinh thần đều tập trung trên người Âu Lạp Lạp.

Huyết Nguyên Đan vào miệng thì lập tức tan ra, dược lực vô cùng cường đại. Lúc này, sắc mặt Âu Lạp Lạp đã khôi phục bình thường, thần trí trở nên tỉnh táo hơn, nàng mở lớn đôi mắt trong veo của mình ra nhìn Đằng Phi, chậm rãi nói:
- Chủ nhân, vì sao... Lại đối tốt với ta như vậy, không đáng giá.

- Sao hai tỷ muội các người đều ngu xuân như vậy? Ngậm miệng lại, bảo vệ tâm mạch!
Đằng Phi nhẹ nhàng nâng Âu Lạp Lạp dậy, trầm giọng nói:
- Lập tức!

Âu Lạp Lạp không dám nói gì nữa, nhìn mũi tên cắm trước ngực mình mà có chút sợ hãi, lập tức nhắm hai mắt lại, ngưng thần tình khí vận hành công pháp đấu khí, bảo vệ tâm mạch của mình.

Đằng Phi lấy một chiếc kéo sắc bén ra từ trong giới chỉ. Chiếc kéo này cũng đại biểu cho công nghệ rèn tiên tiến nhất của Đằng gia, mặt lưỡi sắc lẻm. Đấu khí trong mười bảy Đâu Mạch của Đảng Phi bắt đầu vận chuyển, chân nguyên cũng bộc phát ra lực lượng cường đại, trực tiếp bấm mạnh lên mũi tên.

Rắc!

Lực lượng cường đại cộng thêm lưỡi kéo sắc bén, trực tiếp bấm đứt một đoạn mũi tên. Tay Đằng Phi không chút run rẩy, nhưng trên trán đã tha mồ hôi.

Bởi vì bây giờ chỉ cần một chút chấn động nhỏ cũng có thể tạo thành thương tổn khó có thể tưởng tượng cho Âu Lạp Lạp. Đằng Phi không chỉ muốn cứu lấy mạng sống của nàng, còn muốn sau này nàng không trở thành một người tàn phế.

- Nghe cho rõ, ngưng thần tinh khí, lòng không tạp niệm, hiện giờ, một...
Đăng Phi cố gắng kéo dài thanh âm, nói xong chữ một, tay trái hắn đỡ chặt lấy người Âu Lạp Lạp, tay phải ngưng tụ toàn bộ lực lượng, trực tiếp vỗ mạnh lên mũi tên đã bị cắt đứt một đoạn dài kia.

Mũi tên trực tiếp bắn ra từ sau lưng Âu Lạp Lạp, ghim chặt lên cánh cửa của một cửa hàng trên đường.

Âu Lạp Lạp phun một ngụm máu ra, khuôn mặt lập tức tái mét, hai mắt dần trở nên mơ hồ.

- Giữ vững, ngưng thần tĩnh khí, toàn lực bảo vệ tâm mạch!

Thanh âm của Đằng Phi truyền vào trong tai Âu Lạp Lạp, dường như trở nên cực kỳ xa xôi. Âu Lạp Lạp muôn nở nụ cười với vị chủ nhân ngang tuổi này của mình, nhưng lại không thể hế nổi khuôn mặt.

Ngay lúc đó, Đằng Phi ra tay như điện, chớp mắt đã phong bế mấy kinh mạch trên ngực Âu Lạp Lạp. Đồng thời, hắn cũng đành bỏ qua khác biệt nam nữ, cởi vạt áo của Âu Lạp Lạp ra, đặt tay lên bụng nàng, Đấu Mạch hoàn toàn mở ra, lực lượng hùng hồn truyền vào Đấu Tuyền của Âu Lạp Lạp.

Nhất thời, dược lực của Huyết Nguyên Đan được kích phát ra, Âu Lạp Lạp lại phun thêm một ngụm máu, rơi trên vạt áo của Đằng Phi. Nàng mở hai mắt, sắc mặt hồng hồng nói:
- Chủ nhân... Xin lỗi, ta không cố ý!

- Muội muội, ngươi... Ngươi không sao rồi chứ?
Âu Lôi Lôi một bên sớm đã khóc sướt mướt, tim nàng như thắt lại, linh hồn cũng muốn rời khỏi thân thể. Làm tỷ muội song sinh lòng có linh tế, Âu Lôi Lôi rõ hơn bất cứ ai rằng vừa rồi muội muội mình cách cái chết gần đến thế nào!

Không ngờ đến lúc nguy ngập đó, chủ nhân lại có thể kéo muội muội về từ trong tay tử thần. Càng đừng nói tới việc chủ nhân không chút do dự lấy ra một viện Huyết Nguyên Đan để cứu muội muội. Mặc dù không biết là bao nhiêu năm, nhưng cho dù là một viên Huyết Nguyên Đan bình thường nhất cũng cực kỳ quý trọng.

Phần ân tình này, sợ rằng cả đời cũng không trả hết.

Âu Lôi Lôi quỳ gối trước mặt Đằng Phi, nghẹn ngào nói:
- Đa tạ chủ nhân đã cứu muội muội ta, tỷ muội chúng ta thề, cả đời này vĩnh viễn không phản bội ngài, nếu như vi phạm, sẽ bị bán vào chốn lầu xanh, trọn đời trọn kiếp không thoát ra được!

Đối với một phụ nữ mà nói, lời thề này... Đã xem như là ác độc nhất!

Đằng Phi lại chẳng nhìn nàng lấy một cái, đấu khí trong cơ thể không ngừng hóa giải được lực trong Đấu Tuyền của Âu Lạp Lạp, trên mặt đều là mồ hôi lạnh.

Vừa rồi quá nguy hiểm a!

Hắn không xem nhẹ dược lực của Huyết Nguyên Đan, nhưng lại đánh giá cao ý chí của Âu Lạp Lạp. Âu Lạp Lạp không phải hắn, cũng không phải người bò ra từ đống xác chết như Bạo Long, ý chí căn bản không được kiên cường như vậy, cho nên vừa rồi suýt chút nữa Âu Lạp Lạp đã xong đời rồi.

Chính Âu Lạp Lan cũng biết điểm này, nói câu kia xong, cũng đành bất chấp sự ngượng ngùng, dẫn dắt dược lực hùng hồn của viện Huyết Nguyên Đan kia để chữa trị nơi bị thương của mình, đồng thời, cũng trùng kích bình cảnh tu luyện của nàng!

Có thể nói, đợi lúc Âu Lạp Lạp khôi phục khỏe mạnh, thực lực của nàng cũng sẽ tinh tiến rất nhiều.

Cái này, cũng coi như nhân họa đắc phúc.

Lúc này Bạo Long đã lôi tên chỉ huy kia đến đây, ném bịch xuống đất, trong miệng còn lẩm bẩm:
- Mẹ kiếp, nhát như cáy, lão tứ còn chưa làm gì mà đã đầu hàng, mất cả hứng!

Tên chỉ huy của Thiết Giáp Trọng Nỗ Quân này đã sợ đến choáng váng, làm sao dám cãi lại, xụi lơ trên mặt đất cầu xin tha thứ:
- Đại gia nói rất đúng, tiểu nhân chính là một tên nhát như cáy, đại gia cứ coi tiểu nhân như một cái rắm, thả ra đi…

Bạo Long chẳng ngó ngàng đến hắn, nhìn Đằng Phi nói:
- Chủ nhân, tên này nói tất cả là do Trưởng lão thái gia, cũng chính là Trương lão tộc trưởng phân phó cho hắn làm như vậy, muốn vạn tiến xuyên tâm chúng ta. Hắc hắc, hay chúng ta lập tức đến đó, tiếp đón bọn hắn một chút đi.

- Tốt lắm.
Đằng Phi thở phào một hơi, cuối cùng cũng giữ được mạng của u Lạp Lạp, tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là sẽ khỏi hẳn.

Đằng Phi rút tay mình ra, lúc này mới cảm giác được bụng u Lạp Lạp rất thon thả mịn màng, giống như da trẻ con vậy. Vừa rồi hắn vội vàng, căn bản không kịp suy nghĩ, hiện giờ mới cảm thấy có chút không ổn. Ho nhẹ hai tiếng, che dấu sự ngại ngùng của mình, sau đó nói:
- Bạo Long, người đi tìm một chiếc xe ngựa, còn tên này thì đừng giết hắn, để hắn đi trước dẫn đường.

Ánh mắt đảo qua hai tỷ muội Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp, Bạo Long thầm nghĩ: Chủ nhân thật tốt với hai tiểu nha đầu này. Hắn lập tức gật đầu đáp ứng, đi tìm xe ngựa.

Lúc này, Âu Lôi Lôi cũng đã rút mũi tên trên vai mình ra, đau đến mức tiếp tục trào nước mắt, nhưng miệng thì mím chặt, không phát ra thanh âm nào.

- Ngươi để như vậy là không được.
Đằng Phi lắc lắc đầu, vẫy tay gọi Âu Lôi Lôi:
- Lại đây.

Âu Lôi Lôi ôm vai, e thẹn đi đến gần Đằng Phi, chậm rãi ngồi xuống đất, sắc mặt tái nhợt, cắt không còn giọt máu.

Đằng Phi lấy Đằng Thị Sinh Cơ Tán ra, sắc lên miệng vết thương của Âu Lôi Lôi, cầm máu, sau đó thở phào một tiếng, lấy thêm một vến Huyết Nguyên Đán ra, nói:
- Dùng thứ này đi.

Âu Lôi Lôi kinh ngạc nhìn Đằng Phi, lắc đầu cự tuyệt:
- Chủ nhân, thứ này rất quý trọng, Âu Lôi Lôi không thể nhận được. Vết thương nhẹ này vài ngày là khỏi rồi.

- Được rồi, thực lực của tỷ muội các ngươi cũng phải tăng lên, nếu không sau này sao bảo vệ ta được?
Đằng Phi nói, đưa đan dược đến bên miệng Âu Lôi Lôi:
- Há miệng ra.

Âu Lôi Lôi vốn định nói chờ khi đạt đến Đấu Tôn đỉnh phong thì dùng sẽ tốt hơn, nhưng đan dược đã được đưa đến miệng, nàng không thể nói gì cự tuyệt được nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng nuốt vào.

Trong lòng Âu Lôi Lôi cực kỳ cảm kích, nhưng vào lúc này, bất cứ lời cảm ơn nào cũng có vẻ thật yếu ớt. Cảm tạ ngoài miệng còn không bằng khắc ghi trong lòng, ngày sau dùng hành động để chứng tỏ.

Dược lực khổng lồ được Âu Lôi Lôi dẫn dắt, chỉ một bộ phận nhỏ đã đủ để chữa khỏi vết thương trên vai, chỗ dược lực khổng lồ còn lại thì được nàng dẫn đi mở rộng kinh mạch, tăng thêm đấu khí.

Nhìn Âu Lôi Lôi đã nhận định, Đằng Phi thở dài một tiếng, vừa rồi quên mất không bảo nàng đắp thuốc cho Âu Lạp Lạp... Thật sự là thất sách.

Nhìn Âu Lạp Lạp cũng đang vận hành công pháp đấu khí để khôi phục và tăng thêm thực lực, Đằng Phi nhẹ giọng lẩm bẩm một câu:
- Dù sao cũng đã sờ rồi, sờ thêm mấy cái cũng chẳng chết ai…

Nói xong, hắn động thủ cởi áo ngoài của Âu Lạp Lạp ra, đắp Đằng Thị Sinh Cơ Tán lên vết thương trước ngực và sau lưng. Âu Lạp Lạp đỏ mặt, nhưng lại không một lời, hơn nữa còn cố hết sức phối hợp với Đăng Phi, đồng thời cố gắng làm cho tâm cảnh của mình bảo trì sự vững vàng.

- Đây coi như là một loại rèn luyện với người, về sau ý chí của người sẽ mạnh hơn rất nhiều...
Đằng Phi nói nhỏ một câu, sau đó mặc áo vào cho Âu Lạp Lạp.

Lúc này hắn mới nhớ đến còn có một tên bị Bạo Long lội về vừa rồi. Khi quay đầu lại, chỉ thấy tên này đang ngẩn người nhìn da thịt trắng như tuyết của Âu Lạp Lạp. Vừa rồi Đằng Phi cởi áo Âu Lạp Lạp ra, cũng đã để lộ không ít…

Đằng Phi lập tức giận dữ, thầm nói chưa từng thấy tên nào không biết sống chết như vậy. Hắn không nói một câu, trực tiếp vung tay tát ra, một cỗ lực lượng không lồ lập tức đánh nát đầu tên chỉ huy của Thiết Giáp Trọng Nô Quân này, làm đối phương không kịp kêu lên một tiếng đã chết thảm tại chỗ.

Giết người xong, ngay cả chính Đằng Phi cũng không khỏi sửng sốt, khóe miệng giật giật. Vì sao tên kia nhìn Âu Lạp Lạp mà ta lại tức tối như thế? Chẳng lẽ ta đã coi hai tỷ muội này là người của mình?

Lắc lắc đầu, khóe miệng Đằng Phi không nhịn được mà hiện ra một nụ cười khổ, trong lòng thầm nhắc nhở mình: Đằng Phi à Đằng Phi, người đang nghĩ gì vậy? Tuy hai tỷ muội nàng nói là theo mình, nhưng lại là người của Tứ hoàng tử! Hơn nữa, trong người bị hạ loại độc thần bí, rốt cuộc trong đó tiềm ẩn âm mưu thế nào thì còn chưa thể biết được, ngươi không thể hồ đồ như vậy.

Việc quan trọng, là báo thù!

Là báo thù a!

Nghĩ đến đây, khóe miệng Đằng Phi dần hiện lên một nụ cười lạnh như băng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.