Đằng Phi cùng Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp, ẩn thân bên trong thương đội, hết sức lặng lẽ tiến vào Đằng Gia Trấn, từ biệt ba năm, Đằng Gia Trấn vẫn như trước, vẫn giống năm đó.
Âu Lôi Lối cùng Âu Lạp Lạp vén bức màn che của xe ngựa lên, nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt đều là tò mò, phương Đông thần bí, phương Đông cổ xưa, mặc kệ có nguyện ý thừa nhận hay không, gần như hầu hết người Tây Thùy, vẫn là tương đối khá ngưỡng mộ văn hóa phương Đông.
Hơn nữa mấy năm gần đây, quan hệ giữa Chân Võ hoàng triều cùng Huyền Vũ hoàng triều đã có phần dịu đi, hai bên đã trao đổi mật thiết với nhau, phương bắc đế đô của Chân Võ hoàng triều bên kia, cũng bắt đầu xuất hiện thân ảnh của người Tây Thùy cùng với những Thú tộc đến từ Tây Thùy.
Đằng gia thương đội xuất hiện, vẫn dẫn tới vài phần chấn động ở trấn trên, rất nhiều người Đằng Gia Trấn thượng, thần sắc đều có chút phức tạp nhìn đội ngũ rõ ràng đã lặn lội đường xa này.
Bọn họ cũng không thể không nhìn, từ khi Đằng Phi rời khỏi, Đằng gia chỉ tại thời điểm Lăng Phúc Tướng quân đến thăm mới ổn định một chút, kế tiếp bát đại gia tộc cùng Phạm Trương Lật tam gia quý tộc lại bắt đầu tiến hành chèn ép Đằng gia, không có người, Đằng gia còn có thể kiên trì bao lâu.
- Dừng lại, dừng lại kiểm tra.
Thời điểm thưởng đội sắp đến nhà cũ của Đằng gia, đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh như băng, ngăn trở Đằng gia thương đội.
Đằng Phi ngồi ở trong xe ngựa, hơi nhíu mày, thanh âm này khiến hắn nghe có chút cảm giác quen tai, lúc này, Đằng gia hạ nhân đánh xe bên ngoài nhẹ giọng nói:
- thiếu gia, là Thác Bạt Mẫn Liệt…
- Là hắn?
Đằng Phi lẩm bẩm một câu:
- Thác Bạt gia thiếu gia năm đó bị dọa mất mật, hắn lại dám ngăn cản thương đội của chúng ta?
- Ai, thiếu gia, có một số việc thiếu gia ngài không biết, chúng ta làm hạ nhân, không muốn khiến cho thiếu gia ấm ức cho nên cũng không nói.
Ông bạn già đánh xe của Đằng gia thở dài một tiếng, thanh âm trầm trọng nói:
- kỳ thật hai năm trước, Vương gia một trong Thanh Bình Phủ bát đại gia tộc liền hoàn toàn phát đạt, thiếu gia còn nhớ rõ nữ nhi của Vương gia được lựa chọn trong đợt tuyển tú chứ?
Đằng Phi gật gật đầu, nói:
- Ta nhớ rõ.
- Năm đó Vương gia nhị gia Vương Thiên Ưng kỳ thật không nói dối, con gái của Vương gia đi tuyến tú, cũng không biết có được vận cứt chó gì, thời điểm nàng là tú nữ, đã được Hoàng đế bệ hạ nhìn trúng, thập phần được sủng ái, từ ba năm trước đây, thời điểm thiếu gia đi Tây Thùy, nữ nhi của Vương gia được phong làm Hiền Phi, Vương gia... Cũng bởi vậy trở thành hoàng thân quốc thích, không thiếu gia nghĩ đến bát đại gia tộc cùng Phạm Trương Lật tam gia quý tộc dám đối nghịch cùng Lăng Phúc lão Tướng quân độ? Nếu không Minh Lăng Phúc lão Tướng quân muốn bảo vệ Đằng gia chúng ta, bọn họ còn phải kiêng kỵ a.
Đằng Phi lập tức trầm mặc, thầm nghĩ trong lòng: xem ra, ta đã gây phiền hà toàn bộ gia tộc, lần này ta trở về, vốn là tính toán diệt sạch toàn bộ các gia tộc này, nhất là Vương gia, có cừu hận sâu nhất với Đằng gia, hiện tại con gái của vương gia vào cung làm phi, lại còn được sủng hạnh, ta nên làm gì a?
Lúc này, lão già đánh xe lại nói:
- Vương gia đắc thế, ngay cả Thác Bạt gia cũng theo đó mà phát đạt lên, nếu không Đằng gia ta cũng không phải dễ khi dễ như vậy, chỉ sợ mấy năm nay sớm đã bị Thác Bạt gia phá tan, Thác Bạt Mân Liệt này cũng có một chức quan, có quyền lực tra xét thương đội, kỳ thật, lão nô cho rằng, chuyện này chính là vì để đối phó Đằng gia.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận thanh âm khắc khẩu, thanh âm âm lãnh của Thác Bạt Mân Liệt dần dần tiến gần tới.
- Nói nhiều vô nghĩa, ta hoài nghi Đằng gia các ngươi cùng Tây Thùy thông đồng với địch, buôn lậu súng ống đạn được, hiện tại, đem tất cả hàng hóa mở ra, ta muốn kiểm tra.
Thác Bạt Mân Liệt cười lạnh nhìn người Đằng gia phẫn nộ, vẻ mặt khoái ý, cười lạnh nói:
- đúng thật là phong thuỷ luân phiên lưu chuyển, Đằng gia ngươi cũng có hôm nay? Đằng Phi giết đệ đệ ta, giết thúc thúc ta, giết tộc nhân ta, hiện giờ co đầu rút cổ ở nơi hoang dã Tây Thùy kia không dám trở về, nếu hắn dám, ta chắc chắn bầm thấy hắn thành vạn đoạn. Chiếc xe ngựa này chớ vòng vo, mau mở ra cho ta, ta muốn kiểm tra.
- Thật không? Thác Bạt Mẫn Liệt, thực nhìn không ra, ba năm không thấy, ngươi lại trở nên có bản lĩnh như vậy nha.
Một thanh âm bình tĩnh, từ trong xe ngựa truyền đến, tiếp theo, cửa xe ngựa bị đấy ra, một thân ảnh cao ngất hiện ra, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt khinh miệt nhìn Thác Bạt Mân Liệt, nói:
- Ngươi ... ngươi muốn băm ta thành vạn đoạn sao?
- Đằng Phi?
Đôi mắt Thác Bạt Mân Liệt trong giây lát trừng lớn, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi nồng đậm, nhìn Đăng Phi, bàn tay trong ống tay áo đã hơi run run.
Ba năm, hắn đã hai mươi hai tuổi, lớn lên ngọc thụ lâm phong, hơn nữa thân phận địa vị biến hóa, hiện tại trên người Thác Bạt Mân Liệt, đã có một ít khí độ cao quý, ngày thường tại Đằng Gia Trấn thượng, cũng được coi như là nhân vật số 1.
Cái bóng đè ở sâu trong nội tâm vị đại thiếu gia của Thác Bạt gia này, thường xuyên bị ác mộng giật mình tỉnh giấc, mỗi một lần ở trong mộng, hắn đều thấy thiếu niên sắc mặt lạnh như băng kia, mang theo một thanh khoan bối đại đao, giết chết người của Thác Bạt gia, cắt đứt tay chân, máu chảy thành sông.
Mỗi lần tỉnh lại, Thác Bạt Mẫn Liệt đều nghiến răng nghiến lợi thề, nhất định phải đem Đằng Phi bầm thây vạn đoạn…
Trước mắt, Đằng Phi thật sự đã hiện ra trước mắt hắn, nhưng vị Thác Bạt gia đại thiếu thể phải đem Đằng Phi bấm thây vạn đoạn, hiện giờ còn có chức quan Thác Bạt gia thế tử, lại đứng ngốc ở nơi đó, một câu đều nói không ra.
Đám người đi theo phía sau Thác Bạt Mân Liệt, cũng đại đa số đều là con cháu Thác Bạt gia, gần như đều trải qua sự kiện năm Thác Bạt gia bị một mình Đằng Phi huyết tấy.
Cho nên biểu hiện của những người này, So với Thác Bạt Mân Liệt lại càng không chịu nổi, ánh mắt nhìn Đằng Phi tràn ngập sợ hãi, hai cổ run lên, dường như người trẻ tuổi đang đứng trên xe ngựa kia không phải là một thiếu niên, mà là một đầu ma thú khủng bố vậy.
- Là ta, ngươi muốn gặp ta như vậy, hiện giờ người lại không nói gì? Muốn tra xét Đằng gia thượng đội chúng ta sao, ha ha, Thác Bạt Mân Liệt, ngươi nếu không muốn sống liền tra xét thử xem?
Đằng Phi thần tình ý cười nói xong, giọng điệu giống như vui đùa, nhưng khi Thác Bạt Mân Liệt nghe được lại giống như nghe được lời uy hiếp thật lớn.
- Ngươi ... Ngươi uy hiếp ta?
Thác Bạt Mẫn Liệt miễn cưỡng trấn định, không thèm nghĩ tới chuyện ba năm trước đây Thác Bạt gia máu chảy thành sông nữa, lạnh lùng nhìn Đằng Phi, nói:
- Ngươi dám, Đằng Phi, ta dám cam đoan, người sống không được ba ngày đầu.
Đằng Phi thản nhiên cười, xoay người trở về xe ngựa, phân phó nói:
- Chúng ta đi.
Đúng là hoàn toàn coi khinh vị đại thiếu Thác Bạt gia này, lập tức, Đằng Phi gọi Bạo Long đến bên cạnh, nhẹ giọng phân phó vài câu, Bạo Long gật gật đầu, thoát ly thương đội, một mình rời đi.
Chỉnh đốn lại đội ngũ, lại lên đường, tất cả đám người Thác Bạt gia đều theo bản năng tránh ra thành một con đường, tuy rằng vừa rồi Đằng Phi nói rất nhẹ nhàng, nhưng không ai hoài nghi, nếu có người dám chống cự ngăn cản, nhất định không có kết quả tốt.
Thác Bạt Mẫn Liệt nhìn thương đội dần dần đi xa, sắc mặt lúc xanh lúc tím, khóe miệng kịch liệt co giật, hận ý trong mắt không cách nào che giấu, hắn nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói:
- Đạo Đằng Phi, ta xem ngươi có thể kiêu ngạo được bao lâu.
Nói xong, xoay người rời đi. Một đám người Thác Bạt gia ủ rũ đi theo phía sau.
Một màn này, đa số đều bị người của Đằng Gia Trấn thượng nhìn thấy, lập tức, một tin tức cực kỳ chấn động, rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ Đằng Gia Trấn.
Đằng Phi…
Thiếu gia Đằng Phi của Đằng gia dòng chính ba năm trước đây bị bắt đi tha hương đã trở về.
Ở gian nhà cũ của Đằng gia, Đằng Văn Hiên lão lệ tung hoành nhìn thiếu niên quỳ gối trước mặt, nức nở nói:
- Phi nhi, cháu rốt cuộc đã trở lại, tốt rồi, tốt rồi …
Đằng Văn Khoa bên cạnh trong ánh mắt cũng có lệ quang chớp động, tuy rằng bọn họ không có xác thực tin tức, nhưng hai vị lão nhân này đối với chuyện Đằng Phi mất tích một chút phát hiện cũng không có?
Hơn nữa Lăng Phúc Binh Mã Đại Nguyên Soái Lăng Tiêu Diệu là một trong tổ đại chiến tướng của đế quốc tự mình bái phỏng Đằng gia, nói một đống lời khách khí, đồng thời nói về sau Đằng gia gặp nạn, liền gửi thư cho hắn, hắn chắc chắn sẽ hỗ trợ.
Sau khi Lăng Phúc rời đi, lão gia Đằng Văn Hiến liền thức trắng đêm không ngủ, hắn cũng không hoài nghi Lăng Phúc cảm kích tôn tử của mình, hắn sợ, chính là tôn tử của mình đã gặp chuyện ngoài ý muốn.
Tuy rằng Lăng Phúc biểu hiện thập phần tự nhiên, nhưng lão gia tử là người nào chứ? Đó là một lão cáo già đã trải qua thăng trầm trọng thương hải năm sáu mươi năm, sao có thể không phát hiện ra thời điểm Phúc bá nhắc tới Đằng Phi, trong giọng nói có chút đau thương mơ hồ chứ?
Sau đó, người của Đằng gia thương đội bên này mang tin tức tới, nói là thiếu gia ra ngoài lịch lãm, phải vào năm mới trở về...Đằng Văn Hiên lại càng khẩn trương.
Ra ngoài lịch lãm, chẳng lẽ liền nhất định phải ngăn cách sao? Ngay cả việc viết một phong thư về nhà cũng không có?
Cho nên nói, không có người, hai năm này Đặng Văn Hiến chịu đựng, gia cảnh | bắt đầu sa sút, tôn tử Đằng Phi mà hắn ký thác toàn bộ hy vọng lại mất tích..
Nếu không phải lão gia tử không cam lòng, không muốn nghĩ tới việc tôn tử của mình xảy ra chuyện, sợ là Đằng gia đã sớm suy sụp.
Cho nên hôm nay thấy Đằng Phi, Đằng lão gia tử luôn luôn lâm núi cao bằng mà mặt không đổi sắc, rốt cục không kiềm nổi sự kích động trong nội tâm, lão lệ tung hoành lôi kéo tay của Đằng Phi, quan sát Đằng Phi thật kỹ, chỉ sợ khi mình buông tay ra, đây chỉ là một giấc mộng.
- Tôn nhi bất hiếu, khiến cho gia gia lo lắng.
Đằng Phi mắt đục đỏ ngầu, trong lòng cũng là thập phần khó chịu, nhìn lão nhân già nua trước mắt này, hắn thậm chí có chút hoài nghi, đây còn là gia gia sao?
Mới ba năm a, liền già nua dọa người như thế, nguyên bản trên mặt hồng hào, hiện giờ đã là lốm đốm đồi mồi, đôi mắt rũ xuống, bàn tay đang cầm tay hắn cũng trở nên khô gầy, cả khuôn mặt nhìn không ra một chút huyết sắc nào.
- Gia gia, thực xin lỗi.
Đằng Phi cúi đầu, trầm giọng nói.
Lúc này Đằng Phi đã không còn là người thiếu niên tỉnh tỉnh mê mê, có chút lỗ mãng, có chút bộc lộ tài năng của ba năm trước đây nữa. Ba năm, đủ để cho hắn trở nên thành thục, hồi tưởng lại những sự tình kia, tự nhiên là người rước lấy phiền toái cho gia tộc, nhưng vị lão nhân trước mắt này luôn cưng chiều hăn, chưa từng có một câu oán hận nào.
- Tiểu Phi, cháu có thể về là tốt rồi, không cần xin lỗi, cháu không có lỗi, cháu là tôn tử của Đằng gia, là xương cốt của gia gia, cho dù đánh bạc không cần mạng, gia gia cũng chắc chắn sẽ bảo hộ an toàn cho cháu.
Đằng Văn Hiến kích động, không kiềm nổi liên tục ho khan, áp lực thật lớn cũng không khiến người chủ trì của Đằng gia này phải khom lưng, nhưng lại khiến cho thân thể của lão nhân gia càng ngày càng kém đi.
Lão gia tử, đã không phải là lão nhân cương mãnh hăng hái của ba năm trước đây nữa, hiện tại trước mắt Đằng Phi, chính là một lão nhân cưng chiều tôn tử.
- Gia gia …
Đằng Phi đã từng thề không hề rơi lệ thanh âm nghẹn ngào, nhưng hiện tại không kiềm nổi rơi lệ đầy mặt.