Chiến Thần Bất Bại

Chương 722: Tần Tử Chân​




Trên cửa thành là tường thành rộng lớn, ở đó đã đứng đầy cung thủ.
Bảo cung của Tần gia, danh chấn Tội vực.
Tần gia có kỹ thuật bắn cung độc môn của mình, người tập nó cũng nhiều nhưng nổi tiếng nhất đó là Mục Trạch, nhưng lại có ít người biết đến rằng Tần gia còn có một người kỹ thuật bắn cung không hề kém Mục Trạch đó chính là Tần Tử Chân. Tần Tử Chân tay dài, dáng người cao, vẻ mặt lạnh lùng cùng ánh mắt lợi hại. Hắn là người khiêm tốn, không thích phô trương, nhiều người ngoài biết đến Tần Tử Sơn nhưng lại biết rất ít về hắn.
Tần Tử Chân ngoại trừ thực lực bản thân phi phàm còn đặc biệt dành thời gian bồi dưỡng lấy một đám cung thủ.
Hắn lại để cho nhóm cung thủ này tu luyện những kỹ thuật bắn cung khác nhau, hơn nữa hắn luôn suy nghĩ tìm cách để trong lúc chiến đấu bọn họ có thể phối hợp một cách hữu hiệu. Tần Trẫm không chỉ một lần tán thưởng Tần Tử Chân cùng đó bổ nhiệm hắn làm thống lĩnh chi Cung bộ này. Tần Tử Chân cũng không làm Tần Trẫm thất vọng, tuy rằng kiến thức về binh đoàn của Tội Vực đã bị quên lãng nhiều năm nhưng tại trong sách cổ của Tần gia còn lưu lại vẫn có thể tìm được một chút về nó, do đó Cung bộ càng ngày càng cường đại.
Sách cổ Tần gia đều do tổ tiên của Tần gia, những người đầu tiên tiến vào tội vực theo trí nhớ của mình chép lại. Không riêng gì Tần gia, tất cả các nhà còn lại đều có truyền thừa riêng của mình. Có lẽ phần lớn truyền thừa không thích hợp tại Tội Vực, nhưng mà làm tài liệu để cho người đời sau tham khảo cũng có giá trị phi phàm.
Cung bộ của Tần gia có uy lực mạnh mẽ đã nhiều lần lập kỳ công.
Những nhà khác tại Tử Quyên thành khiếp sợ uy thế của Tần gia trừ kiêng kị Tần Trẫm vô song còn có chi Cung bộ này.
Tần Tử Chân nhận được mệnh lệnh, ngay lập tức phong tỏa cổng thành. Trong lòng hắn vẫn tràn ngập khiếp sợ, thực lực của Ngụy thúc thúc cùng Mục thúc thúc hắn vô cùng rõ ràng, Mặt Quỷ lại có thể đánh chết hai người bọn họ, thực lực của hắn rõ ràng đã vượt qua tính toán của bọn hắn rất nhiều.
Nhưng đồng thời Tần Tử Chân cũng tràn ngập phẫn nộ, khi hắn tu luyện cung kỹ thì Tần Trẫm không có thời gian chỉ dạy hắn, về cơ bản là do Mục Trạch dạy, hắn cùng Mục Trạch tình cảm cực kỳ thâm hậu. Hai người không chỉ là thúc cháu mà còn là thầy trò.
Nghe nói Mục thúc chết thảm, Tần Tử Chân quyết định phải vì Mục thúc báo thù.
Không nghĩ tới, cơ hội lại tới nhanh như vậy.
Mặt Quỷ lại muốn phá cửa thành, thật không biết sống chết.
Tần Tử Chân nhếch lên một nụ cười lạnh nơi khóe miệng, Cung bộ nhanh chóng vào vị trí. Cung bộ được trang bị cũng không phải là những Tần gia cung xuất hiện trên thị trường mà là Tần gia Bá Vương Cung. Bá Vương Huyết mộc là sản vật của Tần gia, cây này sinh trưởng cực kì chậm chạp nhưng cứng hơn huyền thiết, toàn thân màu huyết hồng, lại có hắc hỏa văn(*) là tài liệu thượng đẳng để làm cung. Nhưng sản lượng của nó lại quá thưa thớt, trong Tần gia cũng xem nó như trân bảo.
( * hắc hỏa văn : hoa văn hình ngọn lửa màu đen)
Dây cung là dùng Kim Cương ti mà thành, nhưng không phải loại Kim Cương ti bình thường. Trong những Kim Cương ti do Tiết phủ sản xuất có một số xuất hiện toàn thân màu đen sì như mực hay còn gọi là Kim Cương Mực ti. Kim Cương Mực ti so với Kim Cương ti bình thường cứng cáp hơn nhưng vì sản lượng cực nhỏ nên Tiết phủ phần lớn đều tiến cống cho Tần gia.
Bá Vương Huyết mộc làm thân cung, Kim Cương Mực ti làm dây cung cứ như vậy chế tạo thành Bá Vương cung. Tuy giá cả đắt vô cùng nhưng Tầm Trẫm không chút do dự trang bị bảo vật xa hoa như vậy cho Cung bộ từ đó cũng có thể thấy kỳ vọng của Tầm Trẫm vào bọn họ.
Tần Tử Chân làm thủ thế, ánh mắt hắn dán sát vào Mặt Quỷ đang từ trong đám người mạnh mẽ xông ra, trong mắt hắn hiện rõ sự cừu hận mãnh liệt.
Mỗi một gã tinh nhuệ của Cung bộ đều cẩn thận từng li từng tí mở ra hộp tên, ở trong sâu nhất hộp tên lấy ra một mũi tên bằng kim loại, trên thân được khắc kín hoa văn. Những mũi tên này to bằng ngón tay, toàn thân được che kín bởi tầng tầng lớp lớp những hoa văn tinh xảo, mũi tên không có tiễn vũ(*), đầu mũi tên hàn quang khiếp người, phảng phất có thể thấy được sương mù bốc lên từ đó.
(tiễn vũ : phần lông đuôi của mũi tên giúp định hướng bay của mũi tên khi bắn ra )
Đây là một mũi tên cực kỳ quý giá có tác dụng phá pháp.
Mỗi một mũi tên đều ẩn chứa lạc ấn pháp tắc, những lạc ấn pháp tắc này đều do đám cung thủ này ngày thường không ngừng dùng khí tức pháp tắc của chính mình phong ấn trong đó, dần dần sẽ hình thành nên lạc ấn pháp tắc. Phá pháp tiễn đều là thủ đoạn để bảo vệ tính mạng, muốn trên một mũi tên lưu lại lạc ấn pháp tắc cực kỳ không dễ, thường ngốn mất của cung thủ nhiều năm. Do có được không dễ nên bình thường cung thủ sẽ tuyệt đối không đem ra sử dụng.
Bởi vì lạc ấn pháp tắc do chính cung thủ niêm phong vào nên khi cùng cung thủ hợp lại thì càng tăng nên sức mạnh, mũi tên này có uy lực cực lớn.
Tần Tử Chân không hề thăm dò một chút nào mà vận dụng ngay Phá pháp tiễn từ đây có thể thấy sự kiêng dè của hắn đối với Mặt Quỷ, hắn không hề có chút tâm lí may mắn nào, người có thể giết chết Mục Trạch cùng Ngụy Hàn lẽ nào có thể dự vào tâm lí may mắn để đánh chết được.
Khí cơ Tần Tử Chân một mực tập trung tại Mặt Quỷ, bảo cung trong tay hắn từ từ kéo ra, trên cung có một mũi Ngân Tiễn toàn thân sáng như tuyết. Hai bên cạnh hắn, các cung bộ tinh nhuệ đều cùng một động tác.
Bá Vương cung, Phá pháp tiễn từ từ kéo mở.
Tần Tử Chân sắc mặt lạnh lùng, trong con ngươi lạnh dần, cung được kéo thành hình trăng tròn, thần hình của hắn vững như bàn thạch, ở hai bên cạnh hắn tất cả các Cung bộ tinh nhuệ đều cùng một tư thế, giống hắn như đúc.
Phía trên dây cung môi hắn khẽ nhếch, nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
“ Bắn tên !”
Tiếng dây cung vang lên như sấm.
Vừa rời khỏi cung ánh sáng mũi tên liền tăng vọt, hào quang từ trên mũi tên tuôn ra, quang mang càng ngày càng sáng, cả mũi tên dường như đã biến thành lưu quang, lưu quang như điện, tiếng mũi tên rít lên nghe rợn người.
Đường Thiên đã phát hiện được nguy hiểm, từ lúc hắn bị khí cơ của đối phương tập trung hắn đã cảm ứng được rồi. Nhưng hắn không có dừng lại, ngược lại càng thêm điên cuồng tấn công, lần tấn công này đã tạo nên một khoảng trống xung quanh hắn.
Hơn mười mũi tên ánh sáng như một màn mưa bao phủ lấy Đường Thiên.
Đường Thiên hai mắt trợn trừng, trên những mũi tên này hắn cảm nhận được cảm giác của sự hủy diệt. Tiễn quang từ bốn phương tám hướng phóng tới, phong tỏa mọi chỗ mà hắn có thể né tránh. Cảm giác nguy hiểm cực độ làm hắn như mèo bị giẫm phải đuôi thoáng cái xù lông lên. Vô thức hắn muốn phá vỡ không gian rời đi nhưng….
Hắn nghĩ đến những người bên cạnh hắn, Hàn Băng Ngưng, Thiết Hạt, còn có Bình Tiểu Sơn ở phía sau.
Bọn họ tuyệt đối không thể nào chống lại làn mưa tên kinh khủng như thế.
Sắc mặt Thiết Hạt trắng bệch, hắn tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, hắn vạn lần không ngờ, không ngờ Tần gia lại mạnh đến mức này, mạnh đến mức làm cho người ta tuyệt vọng.
Đáng chết, ta cược sai rồi.
Nhưng vào lúc này bỗng vang lên một tiếng gầm giận dữ.
Chân trái Đường Thiên bỗng nhiên tiến ra một bước, một bước này lực lượng lớn vô cùng, chỗ bàn chân đạp xuống có vô số vết rạn giống như mạng nhện lan ra bốn phía. Nguyên hỏa bao quanh Đường Thiên dường như đón gió tăng vọt, đột nhiên bốc lên cao vài thước.
Kéo mở quyền thế, Thiếu Niên Thần Quyền lại hiện ra, không gian đông lại như sương lạnh đang lan tràn ra bốn phía.
Lần trước chiến đầu cùng Bổn Sâm, Đường Thiên phát hiện ra, sử dụng thần quyền để đông cứng không gian có thể dùng để phòng ngự.
Nếu không có cách nào chạy trốn vậy chỉ có thể phòng ngự giúp mọi người ngăn cản làn mưa tên này mà thôi.
Quyền pháp có thể rút ra pháp tắc càng nhiều thì không gian bị đông cứng lại càng rộng theo đó lực phòng hộ cũng càng mạnh mẽ.
Những cung thủ trên tường thành kia mang đến cho Đường Thiên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Dưới sự kích thích của tử vong, Đường Thiên không có giữ lại chút gì, mà hắn cũng không dám giữ lại. Hắn điên cuồng thúc dục Nguyên Lực trong cơ thể, Nguyên Lực mênh mông mãnh liệt va chạm vào nguyên thần của Đường Thiên, tinh thần của hắn rung lên, suýt nữa đã không trụ lại nổi trước sự va chạm này. Hắn mạnh mẽ thủ hộ tâm thần, Tâm Hải vốn đã xao động trong cơ thể hắn do bị tác động mạnh liền trở lên cuồng bạo, Đường Thiên cảm giác cơ thể mình sẽ nổ tung chỉ sau một khắc.
Hắn mạnh mẽ vứt bỏ đi tạp niệm cùng sợ hãi, vô số lạc ấn biến hóa của quyền pháp tựa như mây như khói trong lòng hắn xẹt qua. Như thế sự xoay vần, trong tâm niệm của hắn, vô số lạc ấn này sinh sinh diệt diệt, trước đây Đường Thiên vốn không dám xem nhiều lạc ấn biến hóa đến vậy, bởi vì hắn xem lạc ấn biến hóa càng nhiều thì nguyên lực tiêu hao càng nhanh.
Nhưng mà lần này trong cơ thể hắn nguyên lực thực sự quá mãnh liệt, chúng dường như đã mất đi khống chế, điên cuồng va chạm với tâm thần của Đường Thiên.
Đường Thiên vừa nhìn đã thấy không ổn, nếu như không khống chế được những nguyên lực này, thì cũng chẳng cần những mũi tên kia hắn cũng sẽ bị những Nguyên lực đang cuồng bạo này xé thành phấn vụn. Những biến hóa trước kia mà Đường Thiên không dám xem lúc này bị một tia ý thức của hắn dung nhập vào trong.
Vô số pháp tắc tuyến trên không trung kéo theo những vệt sáng lộng lẫy đang chui vào nắm tay phải của Đường Thiên, đoàn ánh sáng trên tay phải hắn càng ngày càng lớn.
Không gian bị đông lại đang không ngừng lan tràn.
Trong nhát mắt, tiễn quang liền đánh lên chỗ không gian đang bị đông lại kia.
Khi mũi tên vừa chạm vào không gian bị đông lại lập tức nổ tung, bình, giống như tiếng của một khối băng tan vỡ, cơ thể của Đường Thiên chấn động.
Binh, binh, binh..
Tiếng va đập dày đặc làm cho người ta cảm tưởng chỉ là một tiếng vậy, thân thể Đường Thiên run rẩy kịch liệt nhưng quyền thế của hắn lại ổn định một cách phi thường. Đây không phải là lần đầu tiên Đường Thiên gặp phải cảnh này, hắn biết rõ dù thân thể hắn gặp phải công kích như thế nào cũng không được để ảnh hưởng đến quyền thế. Một khi hắn không khống chế được quyền thế thì những sợi tơ pháp tắc đã được hấp thụ đầy đủ Nguyên Lực mạnh mẽ sẽ đem thân thể hắn xoắn cho nát bấy.
Mỗi một đạo tiễn quang khi đánh vào chỗ không gian bị đông lại đều nổ tung, khi nổ đều có một vòng ánh sáng thẩm thấu vào không gian bị đông lại.
Đó chính là lạc ấn pháp tắc.
Những lạc ấn pháp tắc này khi thẩm thấu vào không gian kia tựa như cá về nước trở lên linh hoạt hẳn lên.
Đường Thiên phát hiện ra rất nhanh, những lạc ấn này vậy mà không thể nào rút ra được. Những lạc ấn này tựa như con cá vậy, nó cùng với những sợi tơ pháp tắc trôi nổi trong không gian hoàn toàn khác nhau, chúng được những cung thủ ngày đêm cường hóa chồng lên mà hình thành, chúng cùng tâm thần của cung thủ liên thông với nhau không có cách nào hấp thu.
Bỗng có một tia lạc ấn pháp tắc màu lam chui vào cơ thể của Đường Thiên.
Đó chính là lạc ấn pháp tắc của Tần Tử Chân.
Thân thể Đường Thiên run lên, toàn thân lan ra một cảm giác tê dại, càng làm Đường Thiên biến sắc chính là nguyên lực trong cơ thể hắn lại không có thể hóa giải cái lạc ấn pháp tắc quỷ dị này. Nó dường như một con mực màu lam đang liều mạng chui vào cơ thể Đường Thiên.
Đáng chết!
Mặt Đường Thiên cuối cùng cũng biến sắc, những lạc ấn này lại chui vào trái tim của hắn.
Ngay tại lúc này, Đương Thiên cảm thấy quyền thế của mình đã tràn đầy năng lượng, nếu không đánh ra hắn dám chắc rằng nó sẽ nổ tung ngay tại nắm đấm của mình.
Bất chấp tất cả, Đường Thiên rống giận đánh ra một quyền.
Như một cái cối xay, một đạo quang đoàn lộng lẫy chói mắt nhưng lại không hề phát ra âm thanh nào, mang theo một cái đuôi ánh sáng diễm lệ đến cực điểm bay về phía cửa thành.
Tần Tử Chân trên tường thành sắc mặt tái mét hô to “ Tản ra !”.
Lời còn chưa dứt thì tường thành phía dưới bỗng nhiên rung chuyển, một cỗ sức mạnh tuyệt luân giống như dời non lấp bể nổ tung ngay dưới chân hắn, Tần Tử Chân hự lên một tiếng, khóe miệng tràn ra tơ máu, không kịp phản ứng liền bị chấn bay ngược ra, hai mắt tối sầm.
Oanh ! Oanh ! Oanh!
Đá vụn như những mũi tên phẫn nộ bay vụt ra, trong chúng ẩn chứa sức mạnh kinh người, những ai bị đánh trúng đều xuất hiện trên người một lỗ máu. Vô số huyết hoa đồng thời nở rộ cùng với những tiếng kêu thảm thiết không dứt xung quanh.
Cửa thành nguy nga hiện tại không còn nữa, ở trong mắt mọi người chỉ còn một cái hố rộng hơn hai mươi trượng tại đó.
“ Đi”
Đường Thiên xách Bình Tiểu Sơn đang choáng váng vì khiếp sợ, khẽ gầm nên một tiếng, dẫn đầu xông ra cửa thành.
Hàn Băng Ngưng cùng Thiết Hạt như bừng tỉnh lại từ trong mộng liền vội vàng đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.