Chiến Thần Bất Bại

Chương 55: Lai lịch của Binh





Tất cả mọi người đần mặt nhìn sân luyện võ trống không.
Hoàn toàn tĩnh lặng, không ai nói được lời nào.
Đường Thiên gãi đầu: "Ta chẳng làm gì cả, lạ thật, sao chúng lại nổ tung hết nhỉ?"
Mọi người nói không nên lời, việc vừa xảy ra quá lạ lùng và khó tin.
"Lẽ nào gần đây chúng ta dùng quá nhiều?"
"Có thể! Chỗ này cũng được năm sáu năm rồi, không chừng đã hết hạn sử dụng cũng nên. Nếu không sao lại nổ tung?"
"Có lẽ là thế! Sáu năm rồi! Dù là bằng sắt thép nhưng bị hành hạ mỗi ngày như vậy chắc cũng không chịu nổi..."
Mọi người sôi nổi bàn tán, càng nói lại càng cảm thấy việc sân võ nhược điểm bị nổ cũng là việc rất bình thường. Đường Thiên gãi đầu thở phào một hơi, 271 cái thẻ hồn tướng cấp bạc, nếu thực sự do mình làm hỏng thì có bán thân cũng không đền nổi.
Đám Tư Mã Hương Sơn cũng có vẻ ngộ ra, mặc dù Đường Thiên rất lợi hại nhưng không thể không có nhược điểm gì.
Sân võ nhược điểm bị Đường Thiên làm hỏng, tất nhiên là kế hoạch luyện tập cũng thành bỏ đi.
Khổng đại nhân thấy vậy liền vẫy vẫy tay, bảo mọi người về phòng nghỉ ngơi.
※※※※※※※※※※※※※※※※
Đường Thiên trở lại gian phòng của mình, nằm xuống là ngủ ngay. Chuyện sân võ nhược điểm hắn cũng không để tâm, trong lòng hắn sân võ nhược điểm tự bị hỏng nên không hề bị gánh nặng về tâm lý, nhưng trận chiến mà hắn chờ đợi không xảy ra nên hắn hơi chán nản.
Đến giờ vào cửa ánh sáng hắn liền tiến vào không chút chần chừ, chuẩn bị tiếp tục khổ tu.
Việc Đường Thiên tiến vào dường như đã làm Binh tỉnh giấc.
Lúc không có chuyện gì để làm Binh đều im lặng lơ lửng giữa không khí, nhìn tường sương ở phía xa. Đường Thiên chào hỏi Binh sau đó chuẩn bị luyện tập, hắn sắp luyện thành sát chiêu Mãn Thiên Tinh của Toái Ảnh Chưởng rồi.
"Đường, ngươi có muốn tăng thời gian khổ tu không?" Binh bỗng nhiên hỏi.
Đường Thiên nghe vậy thì ngẩn ra, dừng bước, tò mò nhìn Binh: "Có thể tăng thời gian khổ tu?"
"Ừm." Binh gật đầu.
"Làm sao để tăng?" Đường Thiên lập tức hứng thú, tò mò hỏi. Tuy rằng khổ tu rất khổ nhưng hiệu quả của khổ tu tốt hơn luyện tập bình thường nhiều.
Binh vung trường thương trong tay lên, chỉ về phía trước: "Nơi đó có một sân luyện tập. Chỉ cần có thể vào được sân luyện tập đó thì ngươi sẽ có được nhiều lần vào nơi này hơn."
"Sân luyện tập?" Đường Thiên nhìn theo trường thương của Binh, đập vào mắt hắn là tường sương mênh mông: "Lẽ nào sân tu luyện ở trong tường sương?"
"Ừm." Binh đáp.
"Rốt cuộc tường sương này là cái gì?" Đường Thiên có vẻ hiếu kỳ: "Giống sương lại chẳng phải sương, có thể phá hỏng, lại đâu đâu cũng có."
Binh im lặng một lát sau đó nói: "Đây là sương xám thời chung."
"Màn sương thời chung?" Đường Thiên thấy những điều Binh nói đều cổ quái kỳ lạ, hắn chưa nghe thấy bao giờ.
"Một trong những thứ mạnh nhất của chòm sao Thời Chung." Binh nói tiếp: "Thực ra đây là một nơi bị cầm cố , phong ấn. Thời gian ở nơi này trôi qua chậm là bởi sự trói buộc của màn sương thời chung."
"Rốt cuộc đây là nơi nào? Sao Binh ngươi lại biết? Đường Thiên nhìn Binh chằm chằm, trầm giọng hỏi: "Nam Thập Tự Tọa Khổ Tu Bài là di vật mẹ để lại cho ta! Binh, rốt cuộc ngươi là ai?"
Binh đáp: "Đây là trụ sở của binh đoàn Nam Thập Tự."
"Binh đoàn Nam Thập Tự?" Đường Thiên ngây ra.
"Phải." Binh bình tĩnh nói: "Ta thuộc đội quân đất nung của binh đoàn Nam Tập Tự."
"Sao mẹ ta lại có thứ này?" Đường Thiên mù tịt chuyện này, hỏi.
"Không biết." Binh lắc đầu.
Đường Thiên im lặng một lát sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại trở nên vui tươi, hắn tò mò hỏi: "Trước đây ngươi ở đây à?"
"Phải." Binh lạnh nhạt nói: "Trước đây khu vực này là trại tân binh."
"Thú vị thật!" Đường Thiên có vẻ hứng thú, vô cùng tò mò: "Ta vẫn chưa vào binh đoàn, Binh, nói về chuyện lúc trước của ngươi đi, nhất định là rất thú vị!"
Binh ngừng một lúc, dường như không nghe thấy, hắn nói: "Đi tiếp từ sàn đá đen về phía trước sẽ đến được trại huấn luyện tân binh, ở đó có vài thứ ngươi có thể dùng được."
"Trại huấn luyện tân binh! A a a, ở trong đó có cái gì?" Đường Thiên vừa nghe đến có thứ giúp mình tu luyện thì hưng phấn như uống thuốc kích thích: "Cách đây bao xa?"
"Hai cây." Giọng nói của Binh vẫn khô khốc như thường lệ.
"Hai… hai cây..." Vẻ mặt Đường Thiên cứng lại, lắp ba lắp nắp nói.
Mở được hai km tường sương, dù người có tâm chí kiên định như Đường Thiên thì khi nghe đến lượng công việc này cũng cảm thấy chân tay nhũn nhão, sắc mặt trắng bệch.
"Phải." Binh vẫn khô khan như thường.
※※※※※※※※※※※※※※
Trong căn phòng.
Sắc mặt Khổng đại nhân chăm chú, dường như đang trầm tư.
Lão giả trầm giọng nói: "Thuộc hạ dám khẳng định chắc chắn đó không phải vấn đề của sân võ nhược điểm. Thuộc hạ ngẫm lại thì thấy có mấy loại khả năng. Một là, thực sự tâm chí Đường Thiên hoàn toàn không có điểm yếu, khả năng này nhỏ nhất, sao con người có thể không có điểm yếu? Hai là, Đường Thiên có bí bảo hộ thân làm cho Hôi Miêu Đồng không thể nhìn thấu do đó bị phản phệ. Thế nhưng khi kiểm tra tư chất thuộc hạ đã thử qua, không phát hiện bí bảo trên người hắn. Hoặc là hắn không có bí bảo hoặc là bí bảo rất lợi hại. Ba là, hắn có một huyết mạch rất đặc biệt, sự quan sát của Hôi Miêu Đồng đã kích thích huyết mạch của hắn, làm cho Hôi Miêu Đồng bị phản phệ."
Khổng đại nhân thản nhiên nói: "Ngươi cảm thấy khả năng nào lớn nhất?"
"Khả năng thứ ba." Lão giả nói ngay.
"Nếu đúng vậy thì thật đáng tiếc." Khổng đại nhân có vẻ hơi tiếc, hắn đồng ý với phán đoán của lão giả, bởi vì phán đoán của hắn cũng giống hệt lão giả. Tâm chí ai cũng có nhược điểm, dù là cao thủ thành danh cũng không ngoại lệ, chỉ khác ở chỗ có bao nhiêu mà thôi. Khổng đại nhân cũng không cảm nhận được chút gì về bí bảo.
"Phải." Lão giả cũng rất tiếc.
Tuy Quang Minh Võ Hội có rất nhiều võ kỹ nhưng họ nghiên cứu không sâu về huyết mạch. Người có chuyên môn về lĩnh vực này chính là đối thủ Hắc Hồn của bọn họ, dù sao thì tiêu chí của Quang Minh Võ Hội chính là "quang minh", sức mạnh trong huyết mạch liên quan đến quá nhiều điều cấm kỵ.
"Dùng một tiêu chuẩn ngoại doanh để lấy đi một đối tượng bồi dưỡng của đối thủ của chúng ta, cũng không thiệt." Khổng đại nhân nói.
"Đại nhân nói phải." Lão giả vội đáp.
"Đi đi, cố gắng chỉ bảo cho mấy đứa kia. Khổng đại nhân tụt hứng, phất tay, thực ra người làm hắn hứng thú nhất là Đường Thiên. Năm người khác có thiên phú rất xuất sắc nhưng không thể làm hắn có hứng, thiên phú như vậy là đứng đầu trong thành Tinh Phong, cũng đạt tiêu chuẩn của Quang Minh Võ Hội, thế nhưng với người thường xuyên tiếp xúc với đủ loại thiên tài như hắn thì cũng chẳng có gì đáng chú ý. Trái lại Đường Thiên lại có vẻ rất bí ẩn.
Việc hắn chờ mong nhất đã không còn làm cho hắn hứng thú.
Lão giả đáp lời: "Rõ!"
※※※※※※※※※※※※
Đường Thiên đổ mồ hôi như tắm.
Hắn không ngừng "đào bới" trong lối đi hẹp. Mười ngón tay của hắn như cái móc, lửa cháy bập bùng, múa nhanh như gió. Tường sương trước mặt hắn bị bới ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Sau khi luyện sát chiêu Mãn Thiên Tinh của Toái Ảnh Chưởng xong, Đường Thiên lập tức chuyển sang luyện Ưng Trảo Công. Hiệu quả của Ưng Trảo Công lớn hơn Toái Ảnh Chưởng nhiều, đúng là thủ pháp tuyệt vời để đào tường khoét vách.
Đường Thiên đào một lối đi theo hướng mà Binh chỉ.
Lối đi rất hẹp, chỉ đủ chứa một mình hắn, Binh bồng bềnh ở phía sau.
Cũng may sau khi rời khỏi bức tường thì sương thời chung sẽ tan đi ngay, không cần phải chuyển ra ngoài.
Đường Thiên có mục tiêu mới, tràn đầy động lực, động cơ chạy hết mã lực, hai tay vung vẩy nhanh như gió, đào nhoay nhoáy như một con chuột chũi.
"Ta là một con chuột chũi, chuột là chuột chũi, đủ sức đào hầm, sức là sức đủ..."
Đường Thiên vừa lảm nhảm vừa cắm đầu cắm cổ đào.
Ưng Trảo Công của Đường Thiên tiến bộ rất nhanh, thậm chí Đường Thiên nghi rằng gã sáng tạo ra môn võ này vốn định dùng nó để đào tường khoét vách. Ưng Trảo Công của Đường Thiên càng lúc càng sắc nhọn, tay đồng ngón sắt, lực mạnh vô cùng.
Cổ tay khẽ rung lên, năm ngón tay cắm vào tường sương gần như cùng lúc, lúc giật ra có thể móc được một khối lớn. Người có tâm chí mạnh mẽ như Đường Thiên cũng cảm thấy lạnh cả người, nếu sau này chiến đấu với kẻ dùng Ưng Trảo Công nhất định phải cẩn thận.
Ngày thứ chín.
Bỗng nhiên đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó rất cứng, Đường Thiên cảm thấy ngón tay đau nhức, không nhịn được kêu lên.
"Đến rồi." Giọng nói khô khan của Binh vang lên ở phía sau.
Hai chứ này lọt vào tai Đường Thiên cứ như tiếng hát của nàng tiên cá, hắn tỉnh táo hẳn lên, cảm giác đau đớn khi nãy không cánh mà bay. Hắn không thèm quan tâm đến mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ngửa mặt cười to tự sướng: "Ha ha! Quả nhiên ta là thiếu niên giống như thần! Hai cây? Hai cây? Vẫn bị ta đào thủng.! A a a, màn sương thời chung cũng không thể ngăn được ta!"
Đường Thiên phủi lớp sương thời chung mong mỏng đi, lộ ra một mặt bằng phẳng bóng loáng.
"Lẽ nào là cổng vào?" Đường Thiên hưng phấn hỏi Binh.
"Ừm." Binh đáp.
Thắng lợi đã nằm trong tầm tay, Đường Thiên cực kỳ hưng phấn, vô cùng hăng hái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Một trại huấn luyện tân binh thần bí và cổ xưa bị chôn vùi.
Ô ô ô, nghe có vẻ là nơi rất lợi hại!
Cửa của kho tàng sẽ bị mình mở ra!
Đường Thiên kích động dọn dẹp nốt sương thời chung trên cửa lớn, sau khoảng nửa ngày Đường Thiên dọn được một khu vực cao ba trượng, rộng hơn năm sáu trượng, cánh cửa màu đen đã phần nào lộ ra.
Đường Thiên tốn tới một ngày để dọn sạch sương thời chung trên cổng.
Khi thấy cánh cổng màu đen cao mười hai trượng, rộng chừng ba mươi trượng trước mặt, Đường Thiên rung động đến không nói nên lời.
Trên cánh cổng màu đen có khảm bốn viên bảo thạch, chính là dấu hiệu của chòm sao Nam Thập Tự.
Bốn viên bảo thạch tỏa ra ánh sáng chói mắt tựa như những vì sao thực sự.
Binh ngẩng gương mặt trống trơn lên, nhìn vào cánh cổng màu đen, chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã chảy trên gương mặt trống trơn ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.