Chiến Thần Bất Bại

Chương 519: Thánh giả




Bảy người vừa lao qua ải lập tức ngây người.

Cách bọn họ chừng năm mươi trượng là một đám người tối om. Vài chục Thánh giả lạnh lùng nhìn bọn họ, những Thánh giả này có người lơ lửng trên không trung, có kẻ đứng dưới mặt đất, thế nhưng vừa vặn tạo thành một hình vòng cung.

Những người này. . . Sao vẫn còn sống?

Đồng Cách ngơ ngác nhìn những Thánh giả đáng ra đã chết nhưng giờ lại xuất hiện ngay trước mặt. Tình cảnh này khiến tất cả ngây ngốc.

Ngay trong nháy mắt đó, Phục Anh đã theo sát phía sau đi vào.

"Đánh!"

Một tiếng hét lớn như sấm sét giữa trời quang, đánh thức đám người Đồng Cách. Thế nhưng người phản ứng lại đầu tiên lại là Phục Anh kim nghiệm lâu năm trên sa trường. Phục Anh thậm chí chưa nhìn thấy đám người đã phản ứng lại, hắn biến sắc, không tốt, có mai phục!"

Vô số mây trắng tụ tập, trước mắt trắng xóa.

Vânn Hải!

Phục Anh phản ứng nhanh nhất, hắn là người đầu tiên ý thức được không ổn, không chút nghĩ ngợi lập tức thối lui. Thế nhưng Vân Hải còn nhanh hơn tưởng tượng của hắn, cho dù hắn cố gắng hết sức nhưng Vân Hải vẫn nhanh chóng thôn phệ thân hình của hắn.

Trong lòng Phục Anh thầm trầm xuống, Vân Hải mãnh liệt như vậy sợ rằng hồn trị không dưới 60 điểm! Nếu thả trong quân chắc chắn là một đại sát khí.

Đối phương lại nắm giữ Thánh giả như vậy. . .

Nhất định phải ly khai Vân Hải ngay lập tức, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Xung quanh trắng xóa, không thấy phần cuối. Phục Anh kinh nghiệm chiến đấu phong phú biết trong biển mây cảm nhận phương vị thường có sai lệch. Thế nhưng ngồi chờ chỉ có một con đường chết.

Hắn không do dự lao lên, thân hình như hỏa tiễn bay thẳng lên trời. Đây chính là điểm cho thấy kinh nghiệm phong phú của hắn, so với những góc khác, góc vuông chịu ảnh hưởng nhỏ nhất.

Thân hình hắn vừa động, một luồng công kích sắc bén lướt sát qua chân hắn. Phục Anh lạnh thót tim, một đao vừa rồi hồn trị chắc chắn hơn năm mươi điểm, Quang Minh Chi Hữu của mình căn bản không đỡ nổi.

Đáng sợ hơn là công kích của đối phương, trước đó hắn hoàn toàn không phát hiện. Vân Hải làm suy yếu trực giác của hắn. Đột nhiên hắn cảm giác hồn vực của mình có gì đó không đúng, Vân Hải xung quanh có xu thế mơ hồ.

Không tốt! Trúng độc!

Hắn có thể cảm giác được khi hồn vực thôi động chân lực kém xa cảm giác thuận buồm xuôi gió lúc thường, có vẻ như chậm mất nửa nhịp. Phục Anh trong lòng phát lạnh, đối phương còn có độc tố có thể uy hiếp được Thánh giả!

Hắn cưỡng chế thôi động chân lực, không ngừng biến ảo thân hình, tránh né công kích hoàn toàn không cách nào dự đoán.

Đột nhiên tâm thần hắn chân động, không chút nghĩ ngợi, Quang Minh Hồn Trảm đột nhiên chém về phía sau.

Ầm!

Va chạm kịch liệt, kình khí tỏa ra khắp nơi, Vân Hải bắt đầu biến ảo nhưng không chút dấu hiệu tiêu tán. Đầu óc Phục Anh vốn hơi mơ hồ, thế nhưng bản năng cầu sinh cường đại đã cứu vớt hắn lúc này. Thân hình hắn biến ảo như quỷ mị, vài luồng công kích lướt sát qua thân hình hắn.

Mà chiêu Quang Minh Hồn Trảm vừa rồi trực tiếp khiến Thánh giả cố gắng đón đỡ kia thổ huyết trọng thương, bay thẳng ra ngoài.

Phục Anh tránh né vài luồng công kích, khôi phục tinh thần, thân hình đang né tránh đột nhiên cất cao. Hắn như con cá cực kỳ linh hoạt, vừa bay lên trên vừa né tránh không chút quy tắc.

Viu, tầm mắt bỗng sáng sủa, hắn nhảy khỏi biển mây.

Vân Hải nuốt gần nửa thành Hàn Cổ, thanh thế cực kỳ đồ sộ, thế nhưng lúc này hắn chẳng hề có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, không chút do dự bay thẳng ra phía ngoài thành.

Ba được mười mấy trượng, hắn liền cảm thấy không đúng, không biết vì sao trong lòng kinh hãi vô cùng, cứ như ngoài tường thành có nguy hiểm gì đang rình rập mình.

Không đúng!

Hắn bỗng phát hiện tường thành vốn cách vài chục trượng không có dấu hiệu nào rút ngắn.

Trong lòng hắn kinh hãi, ảo cảnh!

Hắn đã trải qua vô số trận chiến, thế nhưng chưa bao giờ hung hiểm như lần này. Đối phương bố trí cực kỳ tỉ mỉ. Từ lúc bắt đầu mình đã bị lừa một vố, kẻ chủ mư tâm tư thâm trầm tới kinh người!

Nguy hiểm không khiến hắn kinh hãi, thế nhưng lúc này chiến ý trong lòng hắn đã hoàn toàn không còn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, mau trốn khỏi nơi này!

Tiếp tục bay lên trên!

Phục Anh lập tức quyết định, rõ ràng lúc này bầu trời an toàn hơn hẳn, chỉ cần mình bay đủ cao tất nhiên sẽ thoát khỏi vòng mai phục. Hơn nữa trừ trên cao nhìn xuống, uy lực Quang Minh Hồn Trảm của mình cũng phát huy triệt để.

Hắn vừa né tránh vừa bay như điên lên cao.

Bay liền trăm trượng, Phục Anh bỗng lộ vẻ cảnh giác, không đúng, sao lại yên tĩnh như vậy.

Trên mặt đất, gương mặt tinh xảo đáng yêu của Tiểu Nhị bỗng tỏa ra sát cơ, tròng mắt y lạnh lẽo thâm trầm. Biết ngay ngươi sẽ bay lên trên, ta đợi đã lâu rồi!

Trong tay y cầm một sơi dây nhỏ này, sợi dây chỉ có một đoạn, bộ phận còn lại biến mất giữa không trung.

Y kéo nhẹ sợi dây.

Xung quanh Phục Anh đột nhiên sáng lên vô số ánh sáng, những ánh sáng này như con cá nhỏ, vố số luồng sáng như một bầy cá nhanh chóng bơi lội.

Quang Minh Chi Hữu của Phục Anh lập tức bể nát.

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ toàn thân, Phục Anh trợn tròn mắt, đón lấy ánh sáng ập tới, đột nhiên chém thẳng!

Ầm!

Ánh đao mãnh liệt như dòng lũ lớn chớp mắt xông khỏi bầy cá. Phục Anh không dám chậm trễ chút nào, thân hình nhoáng lên, thoát khỏi theo lỗ hổng. Luồng sáng lướt qua người hắn, mang theo từng vết máu, thế nhưng lúc này hắn cũng bất chấp thương thế, chỉ điên cuồng bỏ trốn.

Độc tố lan tràn trong cơ thể, tầm mắt hắn bắt đầu mông lung.

Chêt tiệt!

Phục Anh vừa trốn ra lại phát hiện vài khí tức xung quanh, sắc mặt đại biến, không được, lại rơi vào vòng vây rồi!

Hắn tuy trong lòng sinh ảo giác, thế nhưng lần trí vẫn giữ được chút tỉnh táo, biéte lúc này mình đnag hết sức nguy hiểm. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, cắn răng một cái, thân hình đột nhiên trầm xuống.

Vân Hải vừa hắn còn coi là mai phục giờ lại nghĩ là cơ hội cuối cùng. Độc trong cơ thể hắn tuy có tác dụng nhưng chưa đủ để khiến hắn mất khả năng phán đoán. Phép phi hành của hắn vốn không phải chủ về tốc độ, trạng thái như vậy rất khó chạy thoát. Hỗn chiến trong mây ngược lại có lợi hơn với hắn, chỉ cần sống qua thời gian độc tố là có thể nắm lại thế chủ động.

Hắn không ngờ, vài luồng khí tức xuất hiện xung quanh hắn lại chỉ là con rối đồng thau.

Thế nhưng lúc này trong biển mây, Đường Thiên đang nín thở chờ Phục Anh.

Trong lòng hắn thầm khen, hồn bảo của Tiểu Nhị quả nhiên lợi hại!

Gã không lập tức phát động, Đường Thiên trong chiến đấu như biến thành một người khác, kiên trì lão luyện như một thợ săn phong phú kinh nghiệm. Hắn trốn trong biển mây,không lộ chút kẽ hở, chờ cơ hội đánh một đòn trí mạng.

Rầm rập!

Chiến đấu trong biển mây cực kỳ kịch liệt!

Bảy người Đồng Cách đều là những người mạnh mẽ nhất trong các Thánh giả trong thành. Thế nhưng chỉ nháy mắt ngắn ngủi đã có hai người ngã xuống.

Công kích thật quá mãnh liệt.

Đám người Đồng Cách chỉ cảm thấy xung quanh đâu đâu cũng là công kích, công kích như cuồng phong vũ bão khiến người người nghẹt thở. Bọn họ bị đánh tới choáng váng.

Một bên mưu đồ chuẩn bị đã lâu, một bên đột ngột không kịp đề phòng, cục diện có thể tưởng tượng được. Hơn nữa những Thánh giả này hận bọn Đồng Cách thấu xương, thậm chí những thủ đoạn cuối cùng để giữ mạng lúc thường không nỡ dùng giờ cũng đem ra. Một chọi một không ai là đối thủ của bọn Đồng Cách, thế nhưng giờ họ người đông thế mạnh, lập tức đánh cho đám người Đồng Cách không ngóc đầu lên được.

Đồng Cách toàn thân hiện lên huyết quang, hắn như con quái thú giãy dụa trong chuồng.

Trong số đám người, tình huống của hắn tốt nhất, hắn là Thánh giả huyết mạch, tác dụng của Bạch Huyễn với hắn là thấp nhất. THế nhưng xung quanh hắn sinh trưởng vô số ánh sáng xanh, những ánh sáng này như rong biển cuốn lấy mắt cá chấn hắn, lại như dây théo tiến vào mắt cá chân. Sắc máu không ngừng lóe lên trên người hắn, đùng, ánh sáng đứt đoạn.

Dạ Quang Đằng!

Môn hồn thuật thiên lệch như vậy cũng có người tu luyện, nếu một chọi một, hắn có đầy đủ thủ đoạn ứng phó. Nhưng trong tình cảnh nguy hiểm như vậy, chỉ hơi chần chừ cũng đủ trí mạng. Đám Dạ Quang Đằng này khiến hắn vô cùng phiền phực, như một đám ruồi nhặng khiến người ta chán ghét.

Hắn có ngốc cũng biết đã rơi vào kế hoạch tỉ mỉ của đối phương. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn lại không cường đại như Phục Anh, nhưng rõ ràng đối phương tấn công đã được bố trí tỉ mỉ.

Hắn như con trâu hoang công kích điên cuồng, ép thẳng ra phía ngoài. Chỉ có tấn công ra ngoài mới có thể sống sót. Trên người hắn nổi lên một tầng huyết quang, phòng ngự cực mạnh, công kích sắc bén tới mức chém đứt được ánh đao chém lên người hắn cũng chỉ tạo thành vệt máu. Toàn thân hắn đẫm máu, huyết quang cũng càng mạnh mẽ. Thế nhưng thân thể hắn có sinh mệnh lực kinh người, như không hề bị ảnh hưởng.

Tìm đường sống trong cõi chết, Đồng Cách không ngờ lại có ngày mình chật vật như vậy.

Lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, xông tới!

Mỗi bước đạp trên mặt đất, lực xung kích cường đại đều khiến mặt đất rạn nứt như mạng nhện, tốc độ của hắn cực nhanh, kéo theo một vệt huyết quang.

Sắp rồi!

Sắp lao ra được rồi!

Gương mặt Đồng Cách mừng rỡ như điên, chỉ cần ra khỏi Vân Hải, cơ hội sống sót của hắn sẽ cao hơn nhiều. Hắn không chú ý tới lúc này trong biển mây lơ lửng những con sâu nhỏ màu trắng. Hắn lao thẳng tới, huyết quang bên ngoài hấp thu rất nhiều sâu nhỏ như vậy.

Khi hắn phản ứng lại, sâu nhỏ màu trắng đã nhiễm thêm sắc máu, đỏ tươi như hồng ngọc.

Đồng Cách biến sắc!

Tuyết Điệt!

Trong đám người lại có kẻ tu luyện hồn thuật này! Đây rõ ràng là hồn thuật của Võ Hội Quang Minh, đây là hồn thuật chuyên nhắm vào Thánh giả huyết mạch!

Sắc đỏ mờ dần người hắn rút lui với tốc độ mắt thường thấy được. Đồng Cách cảm giác sức mạnh của mình bị rút đi như thủy triều.

Vài chục ánh đao như bầy cá mập lặng lẽ tiếp cận.

Cùng lúc đó, ba mũi tên ánh sáng mang theo tiếng gió rít ép tới.

Mặt đất rạn nứt dưới chân Đồng Cách, một chùm Dạ Quang Đằng điên cuồng sinh trưởng, cuốn lấy hai chân hắn.

Một luồng sáng từ trên trời giáng xuống như sao băng đánh thẳng về phía Đồng Cách.

"Không!"

Đồng Cách gào lên thê thảm, tiếng gào vang vọng toàn thành, sát theo đó ầm ầm nổ vang, một chùm lửa máu bốc lên.

Phục Anh nhanh chóng hạ xuống, thân hình đột nhiên biến mất, gần như cùng lúc, hắn xuất hiện bên ngoài mười trượng, nhanh chóng nhằm phía ngoài biển mây. Lúc này đột nhiên nghe tiếng kêu thảm của Đồng Cách, tâm thần hắn run rẩy, thân hình xuất hiện ba động khó lòng nhận ra.

Nhưng đúng lúc này, Đường Thiên vốn ẩn nấp rong bóng tối ánh mắt chợt lóe lên sắc lạnh, nguyên ấn binh hộp trên tay lặng lẽ đi vào tầng mây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.