Chiến Thần Bất Bại

Chương 5095:




Chương 5095

Sở dĩ nhà họ Khổng để ông ta lại ở ngoài lãnh thổ là vì bảo vệ sự bình an của nhà họ Khổng.

Nhưng kết quả thì hay rồi, ông ta không những không thể bảo vệ nhà họ Khổng, bây giờ nhà của nhà họ Khổng cũng bị Tiêu Chính Văn lấy đi lấp vào khe hở.

Trận chiến hôm nay đã khiến con cháu nhà họ Khổng bị thương vong, gần như sắp mất hết truyền thừa.

“Tiêu Chính Văn, hôm nay tôi phải khiến cậu trả giá”.

Tử Hoàn giơ tay lên vứt cuộn trúc cổ vào không trung, lao thẳng đến chỗ Tiêu Chính Văn.

Nhưng cuộn trúc cổ đó còn chưa kịp rơi xuống, Mã Vương Gia đã nhân lúc này ra tay với Tử Hoàn.

Một luồng gió ập đến chỗ Tử Hoàn.

Tử Hoàn cũng lập tức cảm nhận được sự tấn công của Mã Vương Gia, vội vàng thu chiêu lại, đỡ một đòn của Mã Vương Gia.

Thấy cả đại lục Bắc Mỹ đều sắp chìm trong biển lửa, mấy gia tộc Mỹ Lục đó cũng buông bỏ sự cao quý xuống nói: “Dừng tay! Bọn tôi… bọn tôi sẵn lòng chiến đấu vì vùng ngoài lãnh thổ, không đứng cùng phía với Chư Thiên Thần Giới”.

“Mong cậu Tiêu nương tay, nếu không Mỹ Lục sẽ bị xóa sạch”.

Thật ra đây cũng chỉ là kế hoãn binh của họ thôi, chỉ cần Tiêu Chính Văn dừng lại, họ có làm đúng theo lời mình nói hay không thì phải dựa vào tâm trạng của họ.

Hơn nữa Thánh Giáo Đình và gia tộc Zesis cũng có suy nghĩ giống vậy.

Dù sao bây giờ con đường đến Chư Thiên Thần Giới cũng đã bị Tiêu Chính Văn chặn lại, những người Chư Thiên Thần Giới đánh đến vùng ngoài lãnh thổ cũng bị âm phủ giết sạch.

Bây giờ họ có muốn bày tỏ cũng không có cơ hội, chỉ cần tạm thời đứng vững chỗ Tiêu Chính Văn, sau này lại tính tiếp cũng còn kịp.

Nhưng bàn tính của họ làm sao qua mắt được Tiêu Chính Văn?

“Được! Đây là những lời các người nói, để tỏ lòng thành của các người, bây giờ tôi có thể cho các người một cơ hội để lập công chuộc tội”.

“Người đâu, mở con đường dẫn đến chiến trường ngoài vũ trụ”.

Tiêu Chính Văn vừa ra lệnh, Sở Giang Vương đánh một chưởng về phía Tây Nam.

Một luồng sáng vàng xoẹt qua bầu trời đêm, sau đó một kết giới như thời không loạn lưu xuất hiện trước mặt mọi người.

“Các vị, mời!”

Tiêu Chính Văn chỉ vào kết giới không gian đó nói.

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu muốn bảo bọn tôi đi chịu chết sao?”, kiếm sĩ Hoàng Kim nói.

Những lời ông ta nói trước đó chẳng qua chỉ là vì muốn qua loa với Tiêu Chính Văn thôi, không phải muốn khai chiến với Chư Thiên Thần Giới thật.

Dù ông có có quyết tâm nhưng ông ta có thể đối phó được với ai trong đám người Hồng Ấn và Thiên Tuyệt?

Chuyến này mà đi chắc chắn chỉ là lấy trứng chọi đá, một đi không về.

“Còn chưa khai chiến mà, sao các người biết không thắng được? Một là chết trận, hai là bây giờ chết, các người không có lựa chọn thứ ba”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.