Chiến Thần Bất Bại

Chương 509: Thánh giả




Sau khi Vinh ba trưởng lão rời khỏi, Diệp Triều Ca vẫn duy trì tác phong kín tiếng. Hắn tuy là thiên tài của Võ Hội Quang Minh, thế nhưng trong giới Thánh giả lại chỉ là người mới trăm phần trăm. Nếu có thể lĩnh ngộ triệt để Vi Quang, trong số Thánh giả đồng thau hắn có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hiện giờ tốt nhất là cụp đuôi kín tiếng.

Hắn ngược lại không quá trông đợi vào hồn điển, trưởng lão nói không sai, tích lũy của võ hội hơn xa thế giới bên ngoài, chỉ cần hắn có thể duy trì tốc độ tiến bộ cao, võ hội chắc chắn không keo kiệt.

Chủ yếu hắn coi lần này như một cơ hội mài giũa. Đông đảo Thánh giả tập trung, cơ hội hiếm có.

Đóa hoa trong nhà ấm chắc chắn không thể trưởng thành được. Năm đó hắn nổi danh điên cuồng hiếu chiến, sau khi phong Thánh, tuy tính khí điên cuồng nóng nảy đã nội liễm nhưng cũng không e ngại cạnh tranh hay chiến đấu.

Hắn đang suy nghĩ, thời gian tới có lẽ nên tới tiền tuyến, rèn luyện giữa máu và lửa, hắn mới có thể tiến bộ nhanh hơn.

Hắn rất bái phục trưởng lão Vinh ba, thế nhưng lại không tán thành với nhiều quan điểm của trưởng lão, ví dụ như giết người không cần đao. Trưởng lão thích quyền mưu nhưng đó không phải thứ hắn am hiểu, con đường tương lai của hắn là giết người tất dùng đao!

Đây mới là con đường thuộc về hắn, con đường của Diệp Triều Ca.

Hắn sẽ chỉ theo đuổi thực lực cá nhân, điểm này chắc chắn sẽ không dao động.

Đột nhiên, hắn như có cảm giác, không khỏi ngẩngd dầu lên, khi thấy bóng người cách đó không xa không khỏi ngây người.

Hắn ngơ ngác nhìn Đường Thiên.

Hắn không chết! Người này lại không chết!

Không thể nào. . . Không thể nào!

Vẻ mặt hắn như gặp ma!

Từ khi trưởng lão nói với hắn Thánh hồn là của Uy Liêm, trong lòng hắn đã thầm phán án tử cho thiếu niên thần bí đã từng chiến thắng hắn. Đó là Uy Liêm, Ma Quỷ Đỏ uy danh hiển hách Uy Liêm!

Hai tay Uy Liêm dính đầy máu tươi của Võ Hội Quang Minh, tinh anh Võ Hội chết trong tay hắn nhiều tới mức không đếm xuể, ngay cả Thánh giả cũng hơn mười người. Võ Hội vận dụng sức mạnh kinh người mới tóm được hắn, nhưng bất luận dùng thủ đoạn gì cũng không thể cậy nổi vài lời có giá trị từ miệng hắn.

Giam giữ ròng rã mười lăm năm, vận dụng vô số cực hình, gã tóc đỏ đó vẫn như ma quỷ, ánh mắt luôn lạnh lùng nhạo báng.

Giới cao tầng của võ hồn tức giận, tróc Thánh hồn của hắn ra, ngay cả khi tróc Thánh hồn ra, ánh mắt hắn vận lạnh lùng nhạo báng. Thi thể hắn bị trói trên Cột Thẩm Phán, vẫn không có dấu hiệu mục nát.

Võ hồn được tróc ra cực kỳ cường đại, cũng cực kỳ tinh khiết, thế nhưng Võ Hội Quang Minh không ai dám dùng, hung đồ như ma quỷ đó chắc chắn không bỏ qua bất cứ cơ hội báo thù nào. Cho dù chết đi rồi, hắn cũng không bỏ qua.

Đây là một ma quỷ bảo ngược hung ác, không có bất cứ nhược điểm nào!

Vì thế Diệp Triều Ca cho rằng kẻ thần bí kia chắc chắn đã chết. Toàn bộ Võ Hội Quang Minh đều tin rằng không ai nuốt Thánh hồn của Uy Liêm mà còn bình an vô sự.

Nhưng. . . Gã lại xuât hiện!

Gã không chết!

Đường Thiên nhếch miệng cười với hắn, Diệp Triều Ca dám khẳng định trăm phần trăm, nụ cười đó tuyệt đối không có chút thiện ý nào.

Đường Thiên đương nhiên không có thiện ý, vốn cho rằng hãm hại người khác, kết quả suýt nữa sụt hố người ta, cảm giác này quả thật rất tồi tệ. Khi Vinh Ba trưởng lão còn ở đây, Đường Thiên còn tùy ý làm bậy, giờ Vinh Ba trưởng lão không có mặt, hừ, đúng là. . . kẻ thù cũ gặp lại, thật nóng lòng!

Đường Thiên chẳng buồn chào hỏi, dưới chân phát lực, thân hình biến mất trong Âm Chướng Vân vừa bùng nổ.

Diệp Triều Ca chỉ cảm thấy lông tóc khắp người dựng đứng, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt nổi lên trong lòng, đối phương muốn giết hắn!

Lần trước hai bên đôi mặt, người bí ẩn này mặc dù biểu lộ ra địch ý rõ ràng với hắn nhưng sát ý không nặng. Hôm nay sát ý trần trụi như thực chất.

Đối phương chắc chắn đã phát hiện ra điểm lạ trong Thánh hồn

Diệp Triều Ca như gặp đại địch, thanh kiếm trong tay đâm chéo, keng, mũi kiếm như đâm trúng một cái bóng mờ, thân kiếm bỗng uốn lượn. Sức mạnh kinh người khiến bàn tay cầm kiếm của hắn nóng lên, thế nhưng lúc này hắn không dám phân tâm, tập trung chú ý hết sức.

Keng keng keng!

Ánh mắt hắn sáng lên nhàn nhạt, những làn bóng mờ bỗng trở nên chậm dần đi trong mắt hắn. Thế nhưng cũng chỉ là chậm đi mà thôi, hắn phải tập trung chú ý hết sức mới miễn cưỡng bắt được.

Ánh kiếm hoàn toàn biến mất trong không khí.

Tốc độ song phương đều cực kỳ nhanh chóng.

Quyền kiếm tương giao, khí kình bùng nổ, trên không trung từng luồng khí kình như sóng nước ầm ầm tản ra, tiêu tan, dư âm tỏa ra như đao như kiếm, mang theo tiếng xé gió không dứt bên tai.

Sóng khí quét qua đâu, mọi thứ đều tan tàn, mảnh vụn bay khắp nơi.

Hai người chiến đấu làm khinh động các Thánh giả tại thành Hàn Cổ. Tuy sóng năng lượng không mạnh thế nhưng thanh thế cực kỳ đangs ợ. Đặc biệt là khi mọi người thấy rõ hai người đang chiến đâu, lại càng hứng thú.

Trận chiến ngoài thành lần trước đã khiến mọi người mở mang tầm mắt.

Hai người như hai Thánh giả huyết mạch, sử dụng đấu pháp công kích trực tiếp nhất, không chút hoa mỹ.

Diệp Triều Ca nhanh chóng nhận ra bất ổn.

Thể lực của hắn tiêu hao nhanh chóng, tuy hắn có huyết mạch thế nhưng sau khi phong Thánh, hắn vẫn đi theo con đườngc ủa Võ Hội Quang Minh, huyết mạch không hề tiến hóa.

Hắn cực kỳ mệt mỏi, cũng nhanh chóng nhận ra ý đồ của đối phương, chính là dùng nhịp điệu nhanh chóng cùng công kích ác liệt này để khiến mình không thể phát động Vi Quang.

Không tốt, nếu cứ như vậy, thể lực của mình sẽ tiêu hao không còn, tình hình sẽ càng bất ổn.

Trên người hắn sáng lên ánh sáng nhàn nhạt.

Vi Quang!

Cách đó không xa, vài người cũng đang chăm chú quan sát cuộc chiến này, một người trong số đó là Đồng Cách, đại hán bên cạnh hắn trầm giọng nói: "Ngươi cảm thấy người này có thể lôi kéo được không?"

Đồng Cách trầm ngâm: "Rất khó nói, thế nhưng người này hẳn có bối cảnh, chỉ có điều chúng ta chưa biết mà thôi."

Diệp Triều Ca có tiếng không có miếng. Đại hán lắc đầu, ánh mắt thất vọng: "Đây là Vi Quang ư?"

Đồng Cách giải thích: "Hắn nhập môn rồi. Vi Quang có thể trở thành hồn thuật đồng thau đệ nhất của Võ Hội Quang Minh tất có chỗ độc đáo. Tu luyện ban đầu cần hai mươi lăm điểm hồn trị, trong lịch sử Võ Hội Quang Minh, từng có Thánh giả tu luyện Vi Quang tới cảnh giới cao thâm nhất, cuối cùng Vi Quang chiếm cứ tới 544 điểm hồn trị."

544 điểm! Đại hán hít một hơi lạnh, biến sắc.

Hồn thuật khởi đầu đã cần hai mươi lăm điểm hồn trị đã cực kỳ mạnh mẽ, mà có thể mở rộng tới 544 điểm, điều này đủ chứng minh trong môn hồn thuật này ẩn chứa pháp tắc cấp cao. Vì chỉ có hồn thuật cấp cao mới có không gian mở rộng kinh người như vậy.

Hắn vốn còn coi thường Diệp Triều Ca, hắn đương nhiên có vốn liếng bản thân, hắn nắm giữ hồn trị cao tới 124 điểm. Cho dù trong thành Hàn Cổ nhiều Thánh giả như vậy, số người hồn trị cao hơn hắn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Thế nhưng hồn thuật hắn tu luyện không loại nào sánh nổi với Vi Quang.

Hắn có chút ao ước, quả không hổ là hồn thuật đồng thau đệ nhất của Võ Hội Quang Minh, hắn hỏi tiếp: "Sức mạnh thân thể của họ là sao? Chẳng lẽ theo con đường Thánh giả huyết mạch?"

Đồng Cách lắc đầu: "Trong cơ thể Diệp Triều Ca có huyết mạch, người bí ẩn kia ta lại không dám chắc. Người bí ẩn mạnh hơn, có điều có điểm lạ, ta không cảm giác được chấn động của huyết mạch. Không phải huyết mạch phong thánh."

Thánh giả huyết mạch phong thánh khác với những Thánh giả khác, trong huyết mạch bọn họ sẽ phát sinh biến hóa về chất. Thứ huyết mạch hoàn toàn mới này ẩn chứa sức mạnh kinh người, được gọi là Thánh huyết, bản thân Thánh huyết đã là một loại hồn vực đặc thù.

Thánh giả huyết mạch muốn gia tăng thực lực phải không ngừng tiến hóa.

Nếu nói hồn vực Thánh giả muốn thăng cấp cần phải mở rộng, như vậy Thánh giả huyết mạch muốn thăng cấp cần Thánh huyết không ngừng tiến hóa. Có hai phương pháp khiến Thánh huyết tiến hóa, một là thuần hóa, một cái khác là cắn nuốt.

Thánh huyết là cội nguồn sức mạnh của Thánh giả huyết mạch, sức mạnh của Thánh giả huyết mạch được thông suốt khắp mỗi tế bào. Bản chất của Thánh huyết cũng là một loại hồn vực, vì vậy khi vận dụng ít nhiều cũng đều có ba động, cho nên Đồng Cách mới nghi hoặc như vậy.

Không chừng là một loại Thánh huyết khá đặc biệt. Đại hán cười nhạt, hắn cũng chỉ nói đùa, ai cũng biết người bí ẩn tu luyện thức hồn.

Thánh huyết thiên kỳ bách quái, đặc biệt là những Thánh giả đi theo con đường thôn phệ huyết mạch, tu luyện Thánh huyết lại càng thêm kỳ quái.

Đồng Cách chỉ gật đầu, không phản bác, hắn xuất thân Hắc Hồn, hiểu rõ về huyết mạch hơn xa đại hán. Đúng là có Thánh huyết không có ba động, nhưng những loại hắn biết đều hoàn toàn không giống.

Vi Quang!

Đồng Cách bỗng cảm thấy phấn chấn, đại hán bên cạnh cũng thu lại nụ cười, lộ vẻ nghiêm túc.

Đường Thiên thấy Diệp Triều Ca thôi động Vi Quang lại càng hưng phấn, lần trước đối mặt với Vi Quang, hắn phải trả giá hai tay bị thương mới có thể thủ thắng. Đường Thiên là gã cuồng chiến đấu trăm phần trăm. Về mặt này hắn hoàn toàn không khác gì Lăng Húc. Với đại đa số mọi việc gã đều không mấy quan tâm, thế nhưng với chiến đấu, gã tập trung cao độ hơn hẳn võ giả bình thường.

Còn những trận chiến khiến gã phải chịu khổ, gã càng không phục. Gã căm hận thất bại, căm hận tới tận xương tủy.

Trận chiến lần trước được thôi diễn lại vô số lần trong đầu gã.

Rốt cuộc cũng kích động rồi sao. . .

Đường Thiên không triệu hoán Tiểu Nhị mà hung hãn lao về phía Diệp Triều Ca.

Con mắt Diệp Triều Ca lạnh lùng,năng lượng trong không khí quanh hắn nhanh chóng bốc cháy.

VTrong trạng thái Vi Quang, giác quan thứ sáu của Diệp Triều Ca tăng trưởng toàn diện, vốn tốc độ Đường Thiên nhanh tới mức hắn khó lòng chống nổi, lúc này lại trở nên rõ ràng hơn hẳn.

Thân kiếm vẫy nhẹ, vô số điểm sáng hóa thành xung điện, như một loạt tia sáng nhỏ bé như cơn mưa bay theo ánh kiếm.

Động tác của hắn không nhanh nhưng khiến người ta cực kỳ thoải mái, không chút thô bạo điên cuồng.

Đám người vây xem đều lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt Đồng Cách cũng sáng lên, Diệp Triều Ca lại tiến bộ rồi!

Thiên phú thật đáng sợ!

VI Quang như mưa truyền vào thân kiếm, không có ánh sáng chói mắt, chỉ có luồng hào quang nhàn nhạt.

Ánh sáng tuy yếu nhưng rọi sáng khoảng tối trong lòng.

Gương mặt Diệp Triều Ca không chút đau khổ vui buồn, thần thái an tường, như có cảm ngộ, ngay ánh kiếm cũng nhu hòa không chút sắc bén,

Tâm thần Đường Thiên tập trung cao độ, lập tức cảm nhận khí tức nguy hiểm mãnh liệt, Diệp Triều Ca trước mắt như một chùm sáng, tuy nhu hòa mềm mại nhưng khoảnh khắc này gã bỗng có cảm giác không có chỗ nào để trốn.

Thật mỹ lệ!

Nhưng, ta tới đây cũng có chuẩn bị trước!

Ánh mắt Đường Thiên lộ vẻ sắc bén, không chút chần chờ xuất thủ, thân hình như mũi tên, vung nắm đấm mang theo tiếng gió rít!

Một ngọn lửa màu đỏ lạnh lẽo yêu dị quấn lấy nắm đấm của gã.

Như viên thiên thạch rực lửa từ trên trời giáng xuống, mang theo tiếng nổ khiến người khác chấn động, đột nhiên lao tới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.