Chiến Thần Bất Bại

Chương 5048:




Chương 5048

Đổi lại là bất cứ ai trong số Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương, hoặc là bất cứ người nào trong số thập điện Diêm Vương đều không thể ép buộc được Mã Vương Gia nghe theo!

Tiêu Chính Văn thì sao? Chỉ nói có mấy câu đã khiến cho Mã Vương Gia phải cúi đầu phục tùng!

Trong mắt bọn họ, tất cả những chuyện này rõ ràng chẳng thể tin nổi!

Mãi tới lúc này, Tiêu Chính Văn mới từ trên ghế đứng dậy, chậm rãi bước về phía Mã Vương Gia.

“Có lẽ trong lòng ông không phục, thật ra tôi chỉ khinh thường ra tay với ông mà thôi, nếu như tôi ra tay, e rằng ngay cả xác ông cũng chẳng còn!”

Ngay sau đó, ánh mắt của Tiêu Chính Văn nhìn về phía người mặc đồ đen bên cạnh, bình thản nói với Phù Kiên: “Kẻ phản nghịch thì phải xử lý thế nào?”

“Giết không tha!”, Phù Kiên vô thức đáp lời.

“Vậy thì còn đợi gì nữa, giết đi!”

Cái gì?

Phù Kiên khiếp sợ, ngay cả mấy người Sở Giang Vương cũng ngẩn ra, Tiêu Chính Văn muốn giết người đàn ông mặc đồ đen sao?

Hắn là thân tín của Mã Vương Gia đấy!

Mã Vương Gia đã làm theo lời Tiêu Chính Văn, quỳ xuống trước mặt mọi người, vậy mà Tiêu Chính Văn vẫn giết người mặc đồ đen?

Điều này chẳng phải muốn Mã Vương Gia hoàn toàn mất mặt sao?”

Nhưng lúc này, Sở Giang Vương cũng thầm kinh hãi trước sự tàn ác của Tiêu Chính Văn.

“Đại Đế! Bất luận trước đây tôi đã làm gì, nhưng bây giờ tôi đã làm theo lời cậu, quỳ xuống trước mặt cậu rồi!”

Mã Vương Gia nói lớn. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Sự bất mãn của ông ta đối với Tiêu Chính Văn đã lên đến cực điểm.

Người mặc đồ đen là người hầu đã ở bên ông ta từ thời đại thần thoại, cũng là người mà ông ta tin tưởng nhất.

Nếu ngay cả mạng sống của người mặc đồ đen mà ông ta cũng không bảo vệ nổi thì sau này ông ta còn mặt mũi nào gặp người khác?

“Ông là ông, hắn là hắn! Ông nghĩ ông quỳ thì có thể rửa sạch hết tội lỗi trước kia sao? Cho dù ông chết vạn lần thì cũng không đủ chuộc tội mưu phản đâu!”

“Còn nữa, ông nghĩ người bên cạnh ông có thể tùy ý khiêu khích tôi sao? Hắn có tư cách đó hả?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Hắn từng bất kính với cậu nhưng tội cũng không đáng chết!” Mã Vương Gia khàn giọng khẳng định.

“Tội không đáng chết ư? Đắc tội với bề trên, giết vua hại tướng, từ xưa đến nay còn có con đường khác để đi sao? Lẽ nào ngay từ đầu ông ta tính cậy già lên mặt, nghĩ rằng đôi ba lời của ông có thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.