Chiến Thần Bất Bại

Chương 5001:




Chương 5001

“Thôi được rồi, tôi đi với anh ta một chuyến là được, nhưng như tôi đã nói, e là chuyện hôm nay khó mà yên ổn”, Tiêu Chính Văn cười mỉa, sau đó đứng lên đi ra ngoài điện.

Ngoài điện Sâm La, người gào ngựa hú, trống chiến vang lên dữ dội, các âm binh cầm đao kiếm chỉ về phía bảo điện Sâm La, chỉ đợi lệnh là chúng lập tức xông vào bảo điện Sâm La bắt người.

Sắc mặt mấy người Tân Quảng Vương cũng trở nên khó coi đi theo Tiêu Chính Văn ra ngoài bảo điện Sâm La.

“Còn không tránh đường”.

Sở Giang Vương tức giận quát, đám âm binh bao vây bảo điện Sâm La vội vàng tránh ra chừa một con đường.

Mấy người Tiêu Chính Văn được Sở Giang Vương dẫn đi đến một ngọn núi cao.

Trên đỉnh núi là một mặt trăng đẫm máu đỏ, dưới chân núi là dòng sông máu chảy.

Xung quanh đều cảm nhận được sát khí, nơi này là núi Thiết Vi trong truyền thuyết.

Trên đỉnh núi Thiết Vi, một đại điện âm u ảm đạm đứng sừng sững ở đó, trên đại điện là các thủ lĩnh của năm bộ Âm Tư như Thưởng Thiện, Phạt Tội Ác, Giám Ngục, Hành Binh, Phạt Tội đều ngồi trên bảo tọa.

Quả nhiên năm bộ Âm Tư đã đến đầy đủ, mà sắc mặt năm người hiện lên vẻ thờ ơ, lạnh nhạt.

Phán quan mặt đen ngước mắt lên nhìn vị trí chính giữa, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, lạnh lùng nhìn mọi người bên dưới.

Không đợi mấy người Sở Giang Vương lên tiếng, người đàn ông trung niên đã lạnh lùng chất vấn: “Các ông to gan thật, lại dám hợp sức với người vùng ngoài lãnh thổ phá hỏng kế hoạch của âm phủ”.

Ông ta vừa dứt lời, cả đại điện lập tức tràn ngập sát khí.

Âm binh, quỷ tướng hai bên đều cầm chuôi kiếm bước đến trước một bước.

“Đế Quân xem xét, cậu Tiêu không phải là người vùng ngoài lãnh thổ, hơn nữa hôm nay vừa hợp sức với bọn tôi trả thù cho Hắc Quỷ, thế nên cậu ấy không phải là người ngoài mà là bạn của âm phủ mới đúng”.

Phán quan mặt đen không để mấy người Sở Giang Vương nổi giận bèn vội bước đến trước giải vây.

Đại tướng Dạ Xoa bước đến trước nói giúp cho phán quan mặt đen: “Đúng thế, hôm trước tôi bị sỉ nhục ở vùng ngoài lãnh thổ, nếu không có cậu Tiêu giúp đỡ thì có thể trả được thù sao?”

“Hừi”

Người đàn ông trung niên ngồi chính giữa hừ một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn Sở Giang Vương và Tân Quảng Vương nói: “Chắc hai người biết rõ quy tắc của âm phủ nhỉ?”

“Người bên dưới không biết quy tắc còn có thể hiểu được, nhưng hai vị Diêm Vương có thể không biết mức độ sao?”

“Mức độ? Không biết mức độ mà U Minh Đế Quân nói là chỉ cái gì, Hắc Dạ Xoa bị tay sai của Chư Thiên Thần Giới đánh bị thương, lẽ nào bọn tôi còn không thể báo thù sao?”

Sở Giang Vương sầm mặt đáp lại.

Trên đường đi, ông ta đã nghẹn một bụng tức không có chỗ trút giận, U Minh Đế Quân trên danh nghĩa là Đế Quân nhưng thập điện Diêm Vương chỉ là quan hệ bình đẳng với họ, Sở Giang Vương sẽ nể mặt được sao?

Vẻ mặt U Minh Đế Quân hơi thay đổi, sau đó nở nụ cười nói: “Anh Sở Vương nói gì thế, người âm phủ chúng ta sao có thể để người khác ức hiếp được?”

“Ai động vào người âm phủ thì phải trả giá, đây là quy tắc bất biến từ xưa, dù là thân vương Đế Tuấn năm đó cũng không ngoại lệ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.