Chiến Thần Bất Bại

Chương 50: Sắp chết, phản công





Đường Thiên nhanh chóng chạy tới kiểm tra Amaury một chút, thấy hắn không vấn đề gì mới hấp tấp quay sang thu thập chiến lợi phẩm của mình.
Mọi người đều rất thức thời đưa mắt sang một bên, ba vị lão đại là tấm gương tốt nhất rồi.
Ba lão đại này vô cùng xấu hổ, quay sang vờ vịt thảo luận.
"Chuyện này có điểm không đúng." Sắc mặt Lương Thu nghiêm nghị.
"Không sai. Rất không đúng, lồng ánh sáng, nham thạch đều không giống, ta nghi ngờ có người động tay động chân, nếu không đây là một bố cục." Tư Mã Hương Sơn rất thích thảo luận về âm mưu, lúc này hai mắt tỏa sáng, không khác gì một con mèo trong bóng tối.
Đám người vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai đợi nghe, lúc này lập tức căng thẳng, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều cảm thấy có điểm lạ, giờ nghe ba vị lão đại nói vậy, bầu không khí lại càng thêm nặng nề.
Song ngay lúc này, một âm thanh hưng phấn đột ngột vang lên.
"A ha! Tên này quả nhiên là dê béo! Ô ô ô! Thẻ bạc cấp bốn, hô hô hô! Đá ngôi sao cấp bốn!
Bầu không khí đang nặng nề áp lực lập tức tan thành mây khói.
Lương Thu nhủ thầm: thẻ cấp bạc thôi mà... đá ngôi sao thôi mà... ngươi cố ý à...
Tư Mã Hương Sơn thì nhủ thầm: giả bộ, ngươi lại tiếp tục giả bộ, xin ngươi, có giả bộ cũng làm giống giống chút đi, thẻ cấp bạc đá ngôi sao, mấy thứ này thật quá giả tạo!
Hàn Băng Ngưng cũng nhủ thầm: tiếp tục hiện nguyên hình...
Ánh mắt mọi người đều giật giật, song đều thức thời vờ như không nghe thấy, ngàn vạn lần đừng nên đắc tội với tên giết người không chớp mắt Đường Thiên. Nhìn lại mà xem, Đường Thiên giết Chu Bằng gọn ghẽ linh hoạt, không chút do dự, thật chẳng khác gì giết gà. Ngay cả Chu gia cũng nối tiếp sau đó, cùng gặp đại nạn.
Người như vậy, không đắc tội nổi!
"Ồ! Trên người tên này cũng có!"
"Ồ! Lại đồ tốt này!"
Ba vị lão đại ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều thức thời ngậm miệng lại. Giữa không khí quỷ dị như vậy còn muốn thảo luận vấn đề nghiêm túc, độ khó quá lớn.
Đột nhiên, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, vô số nham thạch rào rào rơi xuống.
Hả?
Đường Thiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, ngay phía trên.
Hắn đã vô cùng nhạy cảm với các loại kình lực như chấn động hay nổ, cảm giác chấn động từ chân truyền lại, hắn lập tức phán đoán ra phương hướng phát sinh chấn động, ngay trên đỉnh đầu bọn họ.
"Bọn họ ngay trên đầu chúng ta!" Đường Thiên hô lên với Hàn Băng Ngưng, tại nơi này, hắn quen thuộc nhất với Hàn Băng Ngưng.
Nếu là Tư Mã Hương Sơn có lẽ còn hoài nghi liệu Đường Thiên có thể có âm mưu gì không, nhưng Hàn Băng Ngưng sẽ không, nàng chỉ đứng ra, trầm giọng hỏi: "Có bạn học nào dùng chùy không?"
"Để ta!" Một nam tử cao lớn đứng dậy, trên tay mang theo một cái chùy hình quả bí cán dài, thiết chùy vô cùng mạnh mẽ khiến người ta nhìn mà lạnh người. Thân hình nam tử này như được đúc bằng gang thép, đem so với Amaury vẫn thắng một bậc.
Nam tử cao to hít sâu một hơi, đột nhiên hét lớn, giậm chân nhảy lên, cái chùy hình quả bí trong tay sáng lên một tia sáng vàng, một búa đánh thẳng về phía đỉnh huyệt động!
Ầm ầm!
Đỉnh động do nham thạch tạo thành ầm ầm tan vỡ, vô số đá vụn rơi xuống rào rào.
Một bóng roi nhanh chóng quấn lấy nam tử cao lớn, là Tư Mã Hương Sơn, tay khẽ rung một cái, thân hình khổng lồ của nam tử này bay sang một bên.
Vài bóng người rơi xuống.
"Hiệu trưởng!" "Hiệu trưởng!"
Vài tiếng gọi cùng vang lên một lúc.
Đường Thiên ồ lên một tiếng: "Lão già, ngươi cũng ở đây à!"
Hiệu trưởng Thiên Tinh, hiệu trưởng Bắc Yên, hiệu trưởng Mãnh Thú cùng lão Ngụy, bốn người vây lấy một.
Ngũ tiên sinh!
Trên người họ đều có vết thương, hiển nhiên vừa trải qua một trận ác chiến.
"Hừu, họ Ngũ kia, ngươi chạy không thoát đâu!" Hiệu trưởng Mãnh Thú nghiêm nghị nói: "Bày kế lớn vậy, toan tính không nhỏ!"
"Ta khuyên ngươi nên khai thật ra!" Hiệu trưởng Bắc Yên hừ lạnh.
Hiệu trưởng Thiên Tinh lại nhìn về phía lão Ngụy, lão Ngụy không khách khí trừng mắt nạt lại: "Nhìn ta làm gì?"
Hiệu trưởng Thiên Tinh hừ lạnh một tiếng: "Chắc chắn ngươi đã nhận ra. Hai chúng ta hợp tác hai mươi năm rồi, ngươi nghĩ cái quỷ gì trong đầu ta chỉ nhìn cái là nhận ra."
Tất cả đám đệ tử đều kinh hãi, ngay cả hai vị hiệu trưởng kia cũng ngạc nhiên, lão già tướng mạo xấu xí này không ngờ lại là người hợp tác cùng hiệu trưởng Thiên Tinh ngày trước, rốt cuộc lai lịch của ông lão này ra sao?
Tư Mã Hương Sơn và Thẩm Nguyên trợn mắt há hốc mồm, bọn họ đã từng nghe nói lão Ngụy cãi nhau với hiệu trưởng song không ai ngờ hai người đã từng hợp tác. Thẩm Nguyên mặt mày lại càng trắng bệch, thầm chột dạ, nếu cứ thế tính ra, học viện Thiên Tinh cùng học viện Sa Kỳ Mã chẳng phải anh em? Vậy mình tới quấy nhiễu học viện Sa Kỳ Mã...
Hiệu trưởng Thiên Tinh có danh phận cực cao trong thành Tinh Phong, lai lịch năm xưa của hắn ra sao không ai biết, song mọi người đều biết thực lực hắn thâm sâu khó lường, tính cách lại ngay thẳng cẩn thận, làm việc không hề thiên vị.
Lão Ngụy cười ha hả: "Ta đương nhiên nhận ra rồi, có điều muốn ta nói ra cũng không khó. Mấy món bí bảo kia đều thuộc về ta. Học viện Sa Kỳ Mã của ta vừa nhỏ lại vừa nghèo, hai tên đệ tử cũng chẳng có đồng bạc lẻ nào, thật quá đáng thương!"
Đám người Tư Mã Hương Sơn đều lộ vẻ kỳ quái, quả nhiên thượng bất chính hạ tắc loạn, lão Ngụy này đúng là cùng một tính với Đường Thiên!
"Được!" Hiệu trưởng Bắc Yên trả lời rất dứt khoát.
"Ta cũng không vấn đề!" Hiệu trưởng Mãnh Thú gật đầu.
Thực lực lão Ngụy khiến cả hai vị hiệu trưởng chấn động. Ba món bí bảo cấp đồng với họ chẳng là gì cả. Có thể dùng chút giá đó mà kết giao được với đối phương, đương nhiên họ nguyện ý.
"Thành giao, nói đi, không ai thèm giành với ngươi đâu." Hiệu trưởng Thiên Tinh hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi đoán được sao? Ha ha!" Ngũ tiên sinh ngửa mặt lên trời cười lớn: "Chỉ bằng đám các người sao giải được bố cục ta đã bày ra? Gọi cao thủ thật sự sau lưng các người ra đây!"
"Ta không đoán được?" Lão Ngụy cười lạnh: "Lúc thấy " Huyết Nhãn "ta đã hiểu rồi. Nói cho ngươi biết nhé, thật không may, ta cũng có một bí bảo của chòm Microscope. " Huyết Nhãn ", bí bảo cấp đồng của chòm sao Microscope, nó chỉ có một công năng là nhận ra ưu khuyết của huyết mạch. Ta nói không sai chứ!"
"Ngươi. . ." Ngũ tiên sinh sắc mặt cứng lại.
"Cái này rất dễ đoán. Ngươi bố trí bố cục lớn như vậy, hơn nữa lại bảo thành chủ chuyển hội võ đến đây, tám chín phần mười ngươi đang có ý đồ với huyết mạch. Ta đây lại đoán xem nào, ngươi nắm giữ loại bí thuật nào đó có thể tinh luyện huyết mạch, nhưng loại bí thuật này có yêu cầu đối với huyết dịch, hơn nữa số lượng rất lớn. Nếu làm ở bất cứ chòm sao nào trên Thiên Lộ đều rất dễ khiến người khác chú ý, chính vì vậy ngươi mới chạy tới một tinh cầu ở biên giới như Vũ An tinh. Ngươi dùng danh nghĩa khai hoang, bố trí bố cục này, cho dù có chết nhiều người cũng không ai nghi đến ngươi. Khai hoang sao lại không có ngươi chết? Chết có nhiều hơn nữa cũng bình thường!"
Lão Ngụy lạnh lùng nhìn Ngũ tiên sinh, trong mắt đầy sát khí.
"Cửa sao là thật, Hồn Chi Mê Cung cũng là thật, trước mặt lợi ích mọi người đều sẽ choáng váng. Ngươi chỉ cần lặng lẽ ra tay, thu thập máu huyết, dùng Huyết Nhãn phân tích, tìm ra mục tiêu, khiến họ lặng lẽ biến mất, tinh luyện huyết mạch ngươi cần. Ngươi đã bày ra toàn bộ bố cục trong Hồn Chi Mê Cung, chỉ tiếc là ngươi lại thất bại trong gang tấc!"
Lão Ngụy nhìn thẳng vào Ngũ tiên sinh, gằn từng chữ một: "Ta nói đúng không? Hắc Hồn Ngũ tiên sinh!"
Ngũ tiên sinh sắc mặt hoảng sợ nhìn lão Ngụy: "Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ô! Lão già, lão thật lợi hại!" Đường Thiên vẻ mặt kinh sợ hô lớn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Bầu không khí nghiêm túc là vậy lập tức tan thành mây khói, tư thái cao thâm khó dò của lão Ngụy cũng bể cái rộp.
Khóe mắt lão Ngụy giật giật liên hồi, cuối cùng không nhịn nổi cau có chửi ầm lên: "Ngươi không câm miệng đi thì chết à!"
"A! Sao ta phải câm miệng!" Vẻ mặt Đường Thiên kinh ngạc.
Lão Ngụy bất đắc dĩ quay đầu sang, nhìn về phía hiệu trưởng Thiên Tinh: "Ừm, đại loại là thế." Sau đó không quên bỏ thêm một câu: "Vừa nãy đã nói rồi nhé, mấy món bí bảo cấp đồng kia thuộc về ta!"
Ngũ tiên sinh đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng hết sức lực cao giọng rít: "Là ai? Ai phá hỏng chuyện của ta! Đi ra! Ngươi mau đi ra cho ta!"
"Đừng thế nữa, người ta tiền bối cao nhân, chắc chắn không vừa mắt nên chỉ khiển trách ngươi có chút thôi." Lão Ngụy đương đương đắc ý nói: "Ngươi nên thành thật nhận tội đi, tránh bị giày vò, đám người chúng ta cũng tiết kiệm được chút sức lực."
"Không sai!" Hiệu trưởng Bắc Yên ghét ác như thù, hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên là tiền bối thấy ngươi làm chuyện thương thiên hại lý, không đành lòng nên mới ra tay!"
Bọn họ đều hiểu chắc chắn có cao nhân tương trợ, bằng không với thực lực của họ vốn không cách nào phá vỡ bố cục này. Trong Hồn Chi Mê Cung sức mạnh biến hóa quỷ dị khó dò, lại thêm ba món bí bảo cấp đồng, thật không lọt chỗ nào. Bốn ngươi ở bên trong lâu như vậy cũng không hề phát hiện.
"Hừ! Chỉ bằng đám các ngươi cũng muốn ngăn ta?" Ngũ tiên sinh cừoi lạnh, vẻ hoảng sợ trên mặt cũng biến mất, khí thế tăng vọt, trầm giọng nói: "Ngươi đã không ra, ta ép ngươi ra!"
Trong tay Ngũ tiên sinh bỗng nhiều thêm một thanh kiếm mỏng và nhọn, nhẹ nhàng cong mũi kiếm, thân kiếm bắn ra, một tiếng ong khiến người khác chấn động màng nhĩ.
Thân hình hắn lập tức chuyển động, như quỷ mỵ, bóng đen lóe lên nhanh như tia chớp, nhắm thẳng hiệu trưởng Bắc Yên.
"Cẩn thận! Là bí bảo cấp đồng của chòm sao Phi Ngư " Thứ Thân Kiếm "!" Lão Ngụy vội lên tiếng nhắc nhở.
Hiệu trưởng Bắc Yên quát lên một tiếng, bình thản không hề sợ hãi, kiếm thế bủa ra, chỉ nghe một loạt những tiếng lộp bộp như mưa lớn. Ba người còn lại cũng không hề do dự, đồng loạt ra tay.
Kình khí ầm ầm tỏa ra bốn phương.
Mọi người xung quanh vẻ mặt hoảng sợ, nhao nhao lui lại phía sau. Kình khí do va chạm của chân lực cấp năm, đầy lực phá hoại.
Ba người Tư Mã Hương Sơn, Hàn Băng Ngưng, Lương Thu đều không lui lại, như gặp đại địch, tùy thời tiến lên giúp đỡ. Đường Thiên cũng không lui lại, cơ hội được tận mắt thấy quyết đấu mạnh mẽ như vậy cũng không nhiều.
Thực lực của Ngũ tiên sinh cực mạnh, dùng một địch bốn vẫn chống đỡ được. Thân hình hắn cũng cực nhanh, Đường Thiên chỉ thấy được một loạt bóng đen, hoàn toàn không nhìn rõ được thân hình. Thanh kiếm nhọn trông như đồ trang sức vào tay Ngũ tiên sinh lại có lực sát thương kinh người.
Có điều do kịch chiến lúc trước, Ngũ tiên sinh đã thụ thương, chảy máu, quần áo cũng đã ướt sũng, kiếm thế cũng do đó chậm lại.
Bốn vị hiệu trưởng hiển nhiên kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, đấu pháp không hề nóng vội, rõ ràng muốn tiêu hao sinh lực của Ngũ tiên sinh.
Ngũ tiên sinh cũng phát hiện ra ý đồ của bốn người, cố gắng nghịch chuyển chân lực, khuôn mặt bừng lên một màu đỏ kỳ dị. Tốc độ của hắn đột nhiên tăng lên, kiếm nhọn trong tay cắt qua không gian tạo thành âm thanh chói tai.
Sắc mặt bốn người căng thẳng, bọn họ biết đây là đòn phản công trước lúc chết của Ngũ tiên sinh, hắn đã dốc toàn bộ sức lực.
Thân hình Ngũ tiên sinh tả xung hữu đột, trận hình của bốn người xuất hiện một hở rất nhỏ, đôi mắt Ngũ tiên sinh bừng sáng, lừa bốn người cử động rồi quát to một tiếng, kiếm nhọn trên tay đột nhiên bừng lên ánh sáng chói mắt.
Ầm!
Thanh kiếm nhọn bùng nổ thành mấy chục đoạn, như mưa lớn bắn khắp bốn phía kèm theo tiếng gió rít dữ đội như mũi tên . Bốn người biến sắc, vội vàng ra tay ngăn cản, bảo vệ trước người.
Nhân lúc này, thân hình Ngũ tiên sinh như con cá chạch trượt qua vòng chiến.
Tán thủ của Lương Thu, roi của Tư Mã Hương Sơn cùng kiếm của Hàn Băng Ngưng đồng loạt đánh tới. Ba người đều rất thông minh, chỉ cần cuốn lấy Ngũ tiên sinh một lát là được.
Ngũ tiên sinh hít một hơi mạnh, khuôn mặt ửng đỏ, ống tay áo phất lên, ầm ầm đụng vào ba người.
Rầm!
Ống tay áo lập tức chia năm xẻ bảy, lộ ra hai bàn tay đã tróc thịt bong gân, máu tươi giàn giụa.
Khóe miệng Ngũ tiên sinh lại tràn ra một tia máu, trong mắt hiện vẻ ngoan lệ, mượn lực này lại đột nhiên gia tốc.
Đường Thiên ngây người, không ngờ đối phương lại lao về phía hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.