Chiến Thần Bất Bại

Chương 4906:




Chương 4906

 

Lúc này bên phía Điền Văn, tuyệt học của hắn bị kiếm cảnh của đối phương khóa chặt, sát khí của đối phương toát ra ngút trời, tuyệt kỹ hai bên va chạm vào trên không trung, tuyệt học của Điền Văn bị đánh dội về sau.

 

Điền Văn không ngờ thực lực Thiên Cảnh của mình đánh một Đế Cảnh mà vẫn thua, chỉ trong thoáng chốc Điền Văn cũng ngơ ngác.

 

Thuật pháp của đối phương thay đổi đa dạng, thần quỷ gì cũng không đoán được, hắn đâu thể nhìn ra?

 

Lúc đầu hắn vẫn cho rằng hàng ngàn thanh kiếm đó là ảo ảnh theo thói quen, dù sao vùng ngoài lãnh thổ cũng có thuật pháp và trận pháp tương tự nhưng đa số đều là ảo ảnh.

 

Nhưng hàng ngàn thanh kiếm này của đối phương lại là thật?

 

Kiếm khí lao đến, kiếm khí như xé toạc không trung chém thẳng về phía hắn, Điền Văn chỉ biết sửng sốt đứng đó.

 

Hàng trăm ngàn kiếm ảnh, hàng chục ngàn kiếm khí gần như bao phủ khắp bầu trời, gần như không thể né tránh được, thậm chí không có chỗ để trốn.

 

Khi nghe thấy tiếng kiếm vang lên bên tai, Điền Văn mới hoàn hồn lại từ sự kinh ngạc nhưng mọi thứ đã muộn rồi.

 

Bản lĩnh này của đối phương quả thật có thể gọi là vượt qua tạo hóa của thiên nhiên, thậm chí còn đáng sợ hơn thế.

 

Khí thế, bản lĩnh này nào chỉ hơn Điền Văn một sao chứ?

 

Tần Lương Ngọc và mấy người Long Hình cũng lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này.

 

“Hắn thế mà có thể biến ảo thành thật, biến vô số ảo ảnh trở thành bảo kiếm thật, lẽ nào người của Chư Thiên Thần Giới đều có khả năng tạo hóa thế này sao?”

 

Tần Lương Ngọc vừa dứt lời, giọng Tiêu Chính Văn vang lên từ đằng sau: “Làm gì có thần công tạo hóa gì”.

 

“Trong thanh kiếm của hắn vốn dĩ có mấy mươi thanh kiếm thật, cộng thêm hắn dùng trận pháp không gian lấy mấy ngàn thanh kiếm đã chuẩn bị trước ra cùng, trong mắt người khác là biến ảo thành thật, thật ra chỉ là một trò bịp thôi”.

 

“Muốn làm được biến ảo thành thật, hắn vẫn còn kém xa”.

 

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, mấy người Tần Lương Ngọc mới thầm thở phào.

 

“Cậu Tiêu, cho dù như thế, kiếm trận của hắn cũng không dễ phá giải, gần như không có sơ hở, hơn nữa góc độ rất hiểm hóc”.

 

Tần Lương Ngọc nhíu mày hỏi.

 

Dù biến ảo thành thật của Ngạo Dương là giả nhưng kiếm trận này lại rất thật.

 

“Chỉ là trình độ của Điền Văn không đủ, không thể phá giải được, hắn đã quen với cách đánh ở vùng ngoài lãnh thổ, gặp phải kiếm trận biến ảo thành thật như vậy, dĩ nhiên hắn sẽ hoảng loạn”.

 

“Thật ra muốn phá cũng không khó”.

 

Tiêu Chính Văn bình thản nhìn Ngạo Dương.

 

Quả nhiên như Tiêu Chính Văn nói, Điền Văn lập tức hoảng loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.