Chiến Thần Bất Bại

Chương 4865:




Chương 4865

 

Dù sao Điền Kỵ cũng đã đạt đến cảnh giới Thiên Cảnh cấp bốn, nghe nói ông ta không tin vào chuyện vớ vẩn nhưng mấy lần trước ông ta đều được vùng ngoài vũ trụ cứu giúp.

 

Thậm chí có một lần Điền Kỵ bị thương nặng, gần như chỉ còn chút hơi thở, dù đến lúc hấp hối cuối cùng vẫn là người bên ngoài vũ trụ cứu ông ta.

 

Thế nên Điền Kỵ không nghi ngờ gì lời hứa mà người ngoài vũ trụ hứa với ông ta.

 

Đây sẽ là chiến lược tồi tệ nhất, hy sinh mạng sống của chính mình, chết cùng Tiêu Chính Văn.

 

Khi Điền Kỵ đã quyết định, Tiêu Chính Văn bỗng giơ tay lên đánh một cú về phía Điền Kỵ.

 

Rầm!

 

Cú đánh này như phá tan bầu trời, xuyên qua chín tầng mây.

 

Trận pháp gì đó, thuật pháp ngoài vũ trụ gì kia đều tan biến bởi một đòn của Tiêu Chính Văn.

 

Núi Long Vân vừa rồi còn bay lên cao mười trượng cũng rơi lại xuống đất.

 

Thấy thế, Điền Kỵ ngây người.

 

Theo lý chỉ cần để ông ta thi triển thuật pháp này thì tuyệt đối không có cơ hội quay đầu.

 

Dù là người ngoài vũ trụ lúc đầu truyền thuật pháp này cho ông ta cũng đã từng nhắc nhở ông ta, không đến lúc bất đắc dĩ thì đừng dùng thuật pháp này, vì đến lúc đó dù là bản thân ông ta cũng không có khả năng rút lại.

 

Nhưng lúc này thuật pháp của ông ta thế mà lại bị Tiêu Chính Văn phá vỡ.

 

Điền Kỵ không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn, lúc này sinh tử đã không còn quan trọng với ông ta nữa, ông ta đã sử dụng đến con bài cuối cùng rồi.

 

Trước mặt Tiêu Chính Văn, ông ta đã không còn chút sức lực đánh trả nào nữa, thậm chí ngay cả ý chí và can đảm phản kháng cuối cùng cũng bị một đòn tấn công của Tiêu Chính Văn phá tan.

 

“Chuyện là sao thế? Tiêu Chính Văn thế mà…”, Ngụy Vinh Kỳ sửng sốt.

 

Cho dù thế này người có mặt ở đó cũng không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể phá vỡ thuật pháp của Điền Kỵ.

 

Ngay sau đó Tiêu Chính Văn đã bước ra đi đến bên cạnh Điền Kỵ còn đang ngây người tại chỗ.

 

Mãi tới khi Tiêu Chính Văn sải bước tới gần, Điền Kỵ vẫn đứng nguyên tại chỗ không chút động đậy!

 

Không phải ông ta không muốn động mà là ông ta không dám cử động!

 

Lúc này, niềm tin và nội tâm của ông ta đã bị cú đấm cái thế của Tiêu Chính Văn đánh nát vụn!

 

Thậm chí ngay cả chút suy nghĩ phản kháng ông ta cũng không dám có!

 

“Cùng đến chỗ chết với tôi ư? Ông xứng sao?”, Tiêu Chính Văn điềm nhiên hỏi.

 

Mặc dù giọng nói của Tiêu Chính Văn rất nhỏ, thế nhưng lọt vào trong tai Điền Kỵ thì lại đinh tai nhức óc giống như thiên lôi!

 

“Tiêu Chính Văn, giết tôi thì cậu sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với lãnh đạo cấp cao của cả vùng ngoài lãnh thổ! Năm đó…Hạng Vũ cũng chẳng thể thoát khỏi cái chết, cậu… cậu không đấu lại được bọn họ đâu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.