Chiến Thần Bất Bại

Chương 4859:




Chương 4859

 

Giống như ông ta đã nói, sự tôn tại của hai người Tiêu Chính Văn và Điền Ky tuyệt đối khóng phải một chuyện tốt đối với nước Nguy!

 

Nếu như bọn họ có thể quyết đấu tới độ cá hai đều bị thương, hoặc là một chết một bị thương, đối với nước Nguy mà nói thì mới có thế an toàn hơn một chút!

 

“Cậu…

 

Điền Ky cảm nhận được rất rõ trận pháp của mình, thậm chí là lĩnh vực chẳng thể trói buộc được Tiêu Chính Văn thêm nữa, dường như tất cả trận pháp đều đã mất hết tác dụng!

 

Phương pháp phá trận hết sức đa dạng, thế nhưng giống như cách của Tiêu Chính Văn, nháy mắt đã có thể khiến cho tất cả trận pháp mất đi tác dụng, đây mới là lần đầu tiên ông ta gặp phải!

 

“Uy lực của Thiên Tỉnh Cửu Diệu đâu phải là thứ mà ông có thể hiểu được?”, Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời, chùm sáng đó đã lao thẳng vào lông ngực của Điền Ky!

 

“Râm!”

 

Cùng với một tiếng vang kinh thiên, cơ thể của Điền Ky bay ngược ra saul Có điều, chùm ánh sáng đó cũng chỉ khiển cho Điền Ky chấn động lùi ra sau mà thôi chứ: chẳng thể khiến ông ta bị thương dù chỉ một chút.

 

Dâu sao Điền Ky cũng từng có được kế truyền, không thể dễ dàng bị Tiêu Chính Văn đánh cho bị thương chỉ với một chiêu!

 

“Chịu chết đì!”

 

Điền Ky lập tức nổi điên, sau khi ông ta phân nộ gầm lên, tình hình giữa đất trời đột nhiên biến đổi, ngân hà hết sức rực rỡ cũng xuất hiện theo.

 

Mà bản thân Điền Ky lại giống như một thiên thần, tay nâng ngân hà, trong mắt là ánh sao ngợp trời, khoảnh khắc này, Điền Ky rõ ràng giống như vị thần giáng thế, hết sức khủng bố!

 

Thấy thế ngay cả Tiêu Chính Văn cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

 

Tiêu Chính Văn ngạc nhiên không phải vì năng lực đáng sợ của Điền Ky mà là bên cạnh bầu trời lại xuất hiện một khe nứt.

 

Khe nứt này cực kỳ bí mật, dù là bản thân Điền Ky và Long Cổ cũng chưa thể để ý đến.

 

Chỉ có một mình Tiêu Chính Văn nhận ra sự khác thường.

 

Mà một bên khác của khe nứt đó cũng là một thế giới vô cùng rộng lớn.

 

Lúc này một người đàn ông mặc áo giáp vàng, vóc dáng cao lớn, tay câm cây giáo dài, đâm một giáo đến khiến cả một nước bị san bằng.

 

Đây là cảnh tượng Tiêu Chính Văn chưa từng thấy trước kia, nơi đó vừa không thuộc vùng ngoài lãnh thổ cũng vừa không thuộc âm phủ, vì thực lực mà người đàn ông trẻ tuổi đó thể hiện vượt xa sự tồn tại cao cấp nhất của âm phủ và vùng ngoài lãnh thổ.

 

Dù là Tiêu Chính Văn cũng là lần đầu nhìn thấy một cao thủ hung hãn như thế.

 

Thoáng chốc một dải sáng lóe lên trong khe nứt đó, thời không như thể trở nên méo mó dưới sự ảnh hưởng của khe nứt đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.