Chiến Thần Bất Bại

Chương 4793:




Chương 4793

 

“Vù vù!”

 

Trong tay La Thiên Hựu bỗng xuất hiện một sợi dây xích màu đen tuyền, đây là xích Câu Hồn, cũng là một trong những con bài cuối cùng của La Thiên Hựu.

 

Lúc nãy khi đánh nhau, La Thiên Hựu đã bị ép đến mức phải rút con bài cuối cùng của mình ra, có thể thấy sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn đáng sợ đến mức nào.

 

La Thiên Hựu vung tay, sợi dây xích màu đen vung lên đánh về phía Thương Long màu vàng.

 

Cùng lúc đó mười phán quan do Trần Đình Chi dẫn đầu cũng đồng loạt ra tay.

 

Mười cao thủ Thiên Cảnh cấp hai cùng lúc bao vây tấn công Tiêu Chính Văn, mặc dù trong số họ không có cao thủ Thiên Cảnh cấp ba nhưng ưu thế là người đông.

 

Thoáng chốc những tia sáng đầy màu sắc bao phủ cả bầu trời.

 

Ngay cả không gian cũng trở nên méo mó.

 

Đối mặt với đòn tấn công cuồng bạo như muốn hủy diệt trời đất này, Tiêu Chính Văn chỉ cười khẩy, sau đó đứng thẳng người nghênh đón đòn tấn công của mười phán quan, rồi anh ra tay đánh về hướng đó.

 

Khi mười phán quan tung ra hết các tuyệt chiêu, chỉ trong nháy mắt, nơi đó lập tức bị ánh hào quang bao phủ, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng!

 

“Chỉ dựa vào một mình cậu mà cũng muốn giết toàn bộ chúng tôi ư? Rõ ràng là nói chuyện viển vông!”

 

La Thiên Hựu vừa nói dứt lời thì lại tung ra sợi xích đen sì kia, một luồng khí tức chết chóc khủng b0 lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn!

 

Sợi xích màu đen này được gọi là xích Câu Hồn bởi vì nó có thể khiến cho thần hồn của người bị trọng thương!

 

Lúc này, lấy khu vực mà mấy người Tiêu Chính Văn đang đứng làm trung tâm, bên trong phạm vi mười mấy dặm đều bị ánh sáng trắng bao trùm, căn bản không thể nhìn rõ tình hình bên trong!

 

“Một đòn của nhiều người như thế bên phía đối diện, anh ta thật sự có thể chống đỡ nổi sao?”

 

Trong đám người vẫn đang đứng bên cạnh quan sát trận đấu, có người lên tiếng nghi hoặc.

 

“Chống đỡ nổi? Căn bản không thể nào! Đó là đòn liên thủ của mười phán quan, dù có Sở Giang Vương ở đây thì e rằng cũng sẽ tan thành tro bụi cả thôi!”

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn, chịu chết đi!”

 

Một phán quan trong số đó giơ bút phán quan lên và vẽ ra một chữ triện thời thượng cổ, mang theo uy áp đất trời cổ xưa, đàn áp xuống từ khoảng trời phía trên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn!

 

Trong số mọi người, chỉ có mấy người Judah và Hisanael là nhìn cảnh tượng trước mắt với biểu cảm nghiêm trọng!

 

Mồ hôi Abe Seimei chảy đầm đìa nhìn về phía Tiêu Chính Văn!

 

Lúc này, cũng chỉ có ba người bọn họ mới có thể nhìn xuyên qua màn ánh sáng trắng chói mắt đó, trông thấy tình hình bên trong!

 

Tiêu Chính Văn dùng sức mạnh của bản thân đối kháng với sát chiêu có một không hai của mười phán quan, hơn nữa còn chẳng có chút thương tích nào!

 

Anh cứ như thiên thần!

 

Lại một loạt đòn công kích cuồng bạo nữa trôi qua, chỉ thấy Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, cao ngạo đứng giữa khoảng trời!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.