Chiến Thần Bất Bại

Chương 4790:




Chương 4790

 

Nhưng Tả Bạch Đào không ngờ sẽ xảy ra cớ sự lớn như vậy, dù Tả Bạch Đào có đích thân ra mặt cũng không thể bình ổn được một trận chiến lớn hôm nay chứ đừng nói đến việc ông ta không có ở điện Thành Hoàng.

 

Lúc này Thiên Phạt bị giáo Đoạn Hồn vây chặt, không thể nhúc nhích, dù ông ta dám động đậy ngón tay, giáo Đoạn Hồn sẽ lập tức đâm chết ông ta.

 

Hơn nữa dù Đẩu Nguyên Thánh Mẫu giết ông ta ngay tại đây thì nhà họ Hình cũng không dám đến tận cửa động vào Đẩu Nguyên Thánh Mẫu, nói cách khác hôm nay ông ta có chết cũng chỉ có thể là chết một cách vô ích.

 

Thấy tình thế đột nhiên xảy ra sự biến chuyển lớn như thế, sắc mặt Trần Thiên Nam cũng trở nên khó coi.

 

Vốn dĩ họ cứ nghĩ Tiêu Chính Văn chỉ đến âm phủ một mình, chỉ có thể dựa vào thế lực của nhà họ Trần nhưng ai mà ngờ đằng sau Tiêu Chính Văn không chỉ có nhà họ Hiên Viên làm chỗ dựa mà ngay cả Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng xuống núi.

 

Lúc đầu họ còn nghĩ nhánh chính Hình Thiên có thể chèn ép được nhà họ Hiên Viên, cộng thêm thế lực của điện Thành Hoàng, Tiêu Chính Văn vẫn chỉ có thể chấp nhận, nhưng Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đột nhiên xuất hiện, người nhà họ Trần như bị hắt một gáo nước lạnh.

 

Biết trước việc sẽ đi đến nước này, lúc đầu họ không nên có ý định gì với Tiêu Chính Văn mà cứ thế thuận nước đẩy thuyền, giả vờ đứng về phía Tiêu Chính Văn, trả ơn nghĩa cho anh, nhà họ Trần vừa có thể không tham dự vào chuyện này, vừa có thể được Tiêu Chính Văn nhìn nhận.

 

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã muộn rồi, họ đã có mối thù với Tiêu Chính Văn, hai bên chỉ có thể đối đầu lẫn nhau.

 

“Chuyện này… sao có thể!”, Tả Phượng Kiều không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Trước đây cô ta cũng nghĩ Tiêu Chính Văn chỉ ở ngoài lãnh thổ không thể có chỗ dựa vững chắc giống bố con nhà họ Trần, chỉ cần điện Thành Hoàng và nhà họ Hình ra mặt thì có thể bóp ch3t Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng điều khiến cô ta không ngờ đến là Tiêu Chính Văn không chỉ có chỗ dựa mà còn là người mà ngay cả điện Thành Hoàng cũng không đắc tội được.

 

“Nơi này vốn dĩ là địa bàn của cô, trong mắt cô dù tôi có thể thắng cũng sẽ sợ hãi thế lực của cô, không thể bại trong tay cô”.

 

“Thậm chí chỉ cần cô đồng ý, tôi phải nghe theo sự sắp xếp của cô, đúng chứ?”

 

“Nhưng tiếc là cô không nên tính bàn tính này, càng không nên dùng đến thủ đoạn đê tiện, nếu không phải các cô ỷ thế ức hiếp người khác, có lẽ tôi sẽ tha cho cô một mạng”.

 

“Nhưng giờ xem ra e là không thể giữ lại mạng cho cô rồi”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn vung tay hất văng Tả Phượng Kiều xuống đất.

 

Ngược lại xoay người đi về phía nhà họ Trần.

 

“Chẳng phải lúc nãy các người cười rất sảng khoái sao? Cười tiếp đi”.

 

Tiêu Chính Văn từng bước ép đến gần, dù là Trần Thiên Nam hay Trần Đình Chi cũng đều cảm nhận được khí tức vô cùng đáng sợ đã bao vây lấy hai người.

 

Mặc dù hai người đều là cao thủ Thiên Cảnh nhưng ngay cả Tả Phượng Kiều cũng không phải là đối thủ một chiêu của Tiêu Chính Văn, thì họ sao có thể là đối thủ của Tiêu Chính Văn chứ?

 

“Anh La!”, Trần Đình Chi không thể giữ được bình tĩnh nữa, hét lớn tên La Thiên Hựu.

 

“Tiêu Chính Văn”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.