Chiến Thần Bất Bại

Chương 4676:




Chương 4676

 

Thế nên trận chiến này cũng là một bước quan trọng trong chinh phục của âm phủ.

 

“Một hậu bối chưa đến ba mươi tuổi, bố vẫn rất lo lắng. Nếu không phải bố cố chấp để tôi ra tay thì tôi cũng chẳng muốn đánh với hản”.

 

Tả Phượng Kiều kiêu ngạo nói.

 

Dù sao cô ta cũng là con gái của Thành Hoàng, đây cũng là sự kiêu ngạo mà cô ta nên có.

 

Thành Hoàng có địa vị chỉ sau Thập Điện Diêm La, cô ta là con gái của Thành Hoàng mà lại đánh nhau với một hậu bối trong thế tục đúng là một sự sỉ nhục.

 

Dĩ nhiên người đàn ông trung niên biết rõ sự đáng sợ của Tả Phượng Kiều, nếu không lần tấn công vào Tây Vực này Tả Bạch Đào cũng sẽ không dẫn theo đứa con gái được ông ta xem là châu báu.

 

Thật ra trong âm phủ còn một thiên tài xuất thế trẻ tuổi nữa, có thể so được với Tả Phượng Kiều, thậm chí còn có thực lực cao hơn cô ta.

 

Nhưng trận chiến cuối cùng của hai người, thiên tài xuất thế đó lại bị giết ở lầu trên tường thành ở thành Uông Tử.

 

Đến giờ đầu của hắn vẫn còn năm trong vũng máu ở thành Uông Tử.

 

Một nhân vật thiên tài đủ chấn động Thập Điện Diêm La của âm phủ đã chết trong tay Tả Phượng Kiều, Tiêu Chính Văn là gì chứ?

 

“Lần này có thể tấn công vào thế tục tìm đến di tích Long tộc hay không đều nhờ vào cô chủ hết, nên Thành Hoàng cố ý dặn không được xem thường Tiêu Chính Văn”, người đàn ông trung niên lại nhắc nhở.

 

Thật ra sở dĩ âm phủ tổ chức tấn công ngoài lãnh thổ không phải vì tranh giành địa bàn mà là vì di tích Long tộc.

 

Đó mới là bảo vật vô giá thật sự, cực kỳ quan trọng với âm phủ.

 

“Tôi biết rồi, chúng ta đi thôi”.

 

Dứt lời, Tả Phượng Kiều kiêu ngạo dẫn theo người đàn ông trung niên đi về hướng thành Uông Tử.

 

Sau khi Tiêu Chính Văn về đến Đế Khư thì mời anh em nhà họ Bạch đến.

 

Dù sao họ đều là người đời sau của nhà họ Bạch nên hiểu biết về các thế lực ngoài lãnh thổ nhiều hơn Tiêu Chính Văn.

 

Biết tình hình ở âm phủ chắc chắn nhiều hơn mình.

 

Chỉ là Tân Lương Ngọc lại lo lắng không thôi nói: “Cậu Tiêu, thật ra cậu không cần đến âm phủ, hơn nữa một khi cậu đi khỏi Đế Khư, ngộ nhỡ đám người Điền Văn…”

 

“Không sao, đến lúc đó tất nhiên tôi sẽ dặn dò anh em nhà họ Bạch, bảo mấy người Trương Nghỉ đến trông coi Đế Khư”.

 

Tiêu Chính Văn bình thản nói.

 

“Haizz! Cũng không biết bây giờ Trần Hy Tổ thế nào rồi”, Viên Thiên Canh bên cạnh khẽ thở dài.

 

Ông ta và Trần Huy Tổ gần như gia nhập vào điện Thần Long cùng lúc nên có tình cảm khá sâu nặng.

 

“Mỗi người đều có số mạng của mình, đừng lo lắng cho ông ta”, Tiêu Chính Văn lại không để ý NÓ ốc này lắm.

 

Bây giờ tình hình ở các bên cực kỳ phức tạp, Trần Huy Tổ về nhà họ Trần ngược lại là một chuyện tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.