Chiến Thần Bất Bại

Chương 4626:




Chương 4626

 

Ngay cả khi miêu tả Tiêu Chính Văn bằng từ thiên tài cũng hơi có ý xem nhẹ.

 

Những lời anh vừa nói đó hệt như thiên tiên, cũng chỉ có thể lĩnh hội đến đó thôi nhỉ?

 

Khi trưởng lão Thanh Dương còn đang ngạc nhiên, vòng xoáy màu máu trên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn bỗng vỡ ra.

 

Vô số huyết khí gặp được khí vận Đế Vương màu tím đó lập tức hòa tan như băng tuyết đụng phải mặt trời.

 

“Ông nghĩ Huyết Vực là gì? Là thuật pháp ông có thể tùy tiện sử dụng sao? Huyết Vực là máu vô thường trong mặt đất, cũng là máu của vũ trụ”.

 

“Máu này vừa là không khí vừa là đất nước lửa gió, là linh hồn của sông núi nước non chứ không phải là máu của mấy thứ dơ bẩn”.

 

Chỉ một câu nói không chỉ huyết khí xung quanh tiêu tán mà ngay cả hoa cỏ cây cối khô héo trước đó cũng dần dần đâm chồi nảy lộc.

 

“Đây…”

 

Trưởng lão Thanh Dương không hiểu thực vật khô héo đó làm sao có thể hồi sinh được.

 

Cái này vẫn chưa là gì, sinh linh đã hóa thành cát bụi trong khí huyết đó cũng dần trồi lên.

 

Nhìn thấy thế, không chỉ trưởng lão Thanh Dương ngạc nhiên đến mức tròn mắt mà ngay cả những người ở đó cũng ngây người.

 

Quá kinh khủng!

 

Nhưng họ nào biết chim thú chết đi đó không chết thật mà là trả khí huyết lại cho trời đất này.

 

Bây giờ trưởng lão Thanh Dương đã hoảng sợ lắm rồi, ông ta nghĩ nếu Tiêu Chính Văn có thể làm cho cây cỏ hoa lá và hàng trăm sinh vật hồi sinh thì dĩ nhiên bản thân anh cũng có thể chết rồi hồi sinh lại.

 

Thế thì còn đánh đấm thế nào nữa?

 

Đừng nói ông ta không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, dù ông ta có đủ khả năng nghiền ép Tiêu Chính Văn thì đối mặt với một người có đánh cũng không chết, thần tiên cũng buông tay chịu thua.

 

“Không thể nào! Cậu… sao cậu có thể khiến chúng nó hồi sinh! Cậu… cậu…”

 

Tiêu Chính Văn chỉ mỉm cười với sự hoảng loạn của trưởng lão Thanh Dương, hàm ý trong đó không cần Tiêu Chính Văn giải thích, dù có nói ra thật thì trưởng lão Thanh Dương có thể hiểu được bao nhiêu?

 

Sau đó Tiêu Chính Văn chỉ đâm một giáo tới.

 

Trưởng lão Thanh Dương chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sáng bạc, sau đó mọi thuật pháp hay trận pháp mà ông ta triển khai trước đó đều dần biến mất.

 

“Phụt!”

 

Thuật pháp bị phá vỡ, trưởng lão Thanh Dương nôn ra một ngụm máu, lúc này ông ta mới nhận ra tại sao từ trước đến nay không một ai có thể địch lại Tiêu Chính Văn.

 

Tại sao anh còn nhỏ tuổi nhưng lại dám làm loạn tình hình ở ngoài lãnh thổ.

 

Thực lực này, khả năng lĩnh hội này nào phải là thứ ông ta có thể so được.

 

“Cậu…”, trưởng lão Thanh Dương gắng sức ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.