Chiến Thần Bất Bại

Chương 4621:




Ngay cả mấy người Điền Văn sau khi nghe xong những lời này của trưởng lão Thanh Dương cũng âm thầm kinh ngạc!

 

“Người này đã trở nên máu lạnh tới mức độ này, thật khiến cho người ta khó có thể tin nổi! Thế nhưng càng là loại người giống như ông ta thì càng đáng sợ!

 

Trong ánh mắt của Điền Văn không những không có chút khinh thường nào, ngược lại còn ánh lên vẻ kính nể!

 

Đặc biệt là rất nhiều con cháu nhà họ Khổng đang có mặt đều coi sự vô liêm sỉ và bỉ ổi của trưởng lão Thanh Dương như là tấm gương phải học theo suốt đời của bản thân!

 

Trong mắt bọn họ, giới hạn hay là liêm sỉ căn bản đều chẳng đáng một xu, giống như những gì trưởng lão Thanh Dương đã nói, chỉ cần sở hữu thực lực tuyệt đối thì ai dám nói ra nửa chữ “không” với bọn họ?

 

Năm đó lúc Khổng Khưu cất giấu kế hoạch bố phòng của nước Lỗ, b4n nước khắp nơi, ông ta có liêm sỉ sao?

 

Thế nhưng kết quả thì sao?

 

Nho thuật không phải đã trở thành quốc thuật của nước Tề hay sao?

 

Mặc dù bản thân Khổng Khưu không thể có được quan cao bổng lộc mà ông ta muốn, thế nhưng một trăm năm sau Nho gia đã trở thành tín ngưỡng số một của Hoa Quốc!

 

Hơn nữa còn kiểm soát cả hướng đi của Quốc Vận Hoa Quốc trong cả nghìn năm tiếp theo, thậm chí còn từng kiểm soát quân vương, trở thành vị vua không cần vương miện trên lãnh thổ Hoa Quốc!

 

“Thật đúng như câu nói đó, vô liêm sỉ tới cực điểm sẽ là vô địch thiên hạ!”, Long Cổ nhìn Thanh Dương, lạnh lùng lên tiếng.

 

Mặc dù ông ta đã vượt qua cảnh giới của Thanh Dương từ lâu, thế nhưng trên con đường vô liêm sỉ này, ông ta vẫn chỉ là một kẻ mới bắt đầu!

 

“E rằng hôm nay Tiêu Chính Văn khó tạo ra được kỳ tích rồi, kết quả của trận chiến này đã chẳng thể thay đổi được nữa!”

 

“Dù chiến lực của Tiêu Chính Văn có thế nào thì rốt cuộc vẫn còn quá non yếu!”

 

“So về mưu mô, cậu ta sao có thể là đối thủ của Thanh Dương?”

 

Lúc này, không ít người đều hết sức đồng tình nhìn về phía Tiêu Chính Văn, ban đầu, mọi người vẫn còn ôm chút hy vọng đối với Tiêu Chính Văn!

 

Mặc dù anh chỉ vừa mới đặt chân lên ngưỡng Thiên Cảnh, thế nhưng trước đây cũng từng lập được vô số chiến tích ngược dòng, vậy nên giữa anh và Thanh Dương, ai thắng ai thua vẫn còn chưa rõ!

 

Thế nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn đã trúng phải kế hiểm của Thanh Dương, nào còn có cơ hội để trở mình được nữa?

 

“Ôi, gừng càng già càng cay mà! Chả trách không ít người đều nói cao thủ Thiên Cảnh một mặt là thực lực và cảnh giới, một mặt khác lại là mưu mô!”

 

“Giống như trưởng lão Thanh Dương này, không chỉ có vô số con át chủ bài, mưu mô càng nham hiểm không thể lường hơn!”

 

“Không sai, cường giả Thiên Cảnh, tuỳ tiện một người đã có thể huỷ diệt thế lực cả một phương, lời này cũng chẳng phải tự dưng mà có!”

 

Sự thực quả thật y như vậy, cao thủ Thiên Cảnh nhận được sự kính nể của mọi người chính là vì loại thực lực và mưu mô khủng bố này, tuyệt đối không phải là thứ mà người khác có thể so bì!

 

Dẫu sao dù là mở rộng thế lực một phương hay là dẫn dắt thế lực một phương bước lên trên đỉnh cao thì đều cần sự hoà hợp của thực lực và mưu mô!

 

Tiêu Chính Văn nghe những lời bàn luận của mọi người cũng không thể không thừa nhận trưởng lão Thanh Dương quả thực là đối thủ khó nhằn nhất trong tất cả những kẻ anh từng gặp phải!

 

Thậm chí có thể nói, nếu so sánh mấy người Điền Văn với ông ta thì chỉ có thể xem như chim nhỏ gặp chim lớn!

 

Mà Phệ Cốt Huyết Sát quả thực cũng hoàn toàn trói buộc lấy khí tức của Tiêu Chính Văn, dù chỉ cử động một ngón tay cũng khó như lên trời chứ đừng nói đến việc triển khai trận pháp và thuật pháp!

 

Tiêu Chính Văn chỉ khẽ giơ tay lên, một lực trói buộc đã truyền tới từ nơi cánh tay, ép cho tay anh rơi về vị trí cũ!

 

“Cậu không cần phải tốn công vô ích nữa, dù cậu có vùng vẫy thế nào thì đều không thể thoát ra được từ bên trong đâu!”, nói xong, trưởng lão Thanh Dương không ngừng phá lên cười và sải bước tiến về phía Tiêu Chính Văn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.