Chiến Thần Bất Bại

Chương 4619:




Chương 4619

 

Tiêu Chính Văn cúi đầu xuống nhìn, dòng máu đó lập tức biến mất dưới làn da của Tiêu Chính Văn.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu không cần tốn công nữa, đây là tuyệt học của riêng tôi, Phệ Cốt Huyết Sát! Người đời đều biết sự đáng sợ của Huyết tộc nhưng chỉ biết một mặt của chúng”.

 

“Trong các bí thuật của Huyết tộc, Phệ Cốt Huyết Sát mới là bí thuật đáng sợ nhất, có một không hai”.

 

“Nhưng tiếc là một trăm năm trước tôi tình cờ có được bí thuật này. Dù sức chiến đấu của cậu đáng sợ thế nào, nhưng dù thế nào cậu cũng không ngờ tôi vẫn còn một tuyệt chiêu này nhỉ?”

 

Trưởng lão Thanh Dương cười mỉa nói.

 

Lúc này trưởng lão Thanh Dương chắp một tay sau lưng, bày ra bộ dạng cao thượng, kiêu ngạo nhìn bốn phía.

 

“Trên con đường này tôi luôn cẩn trọng, làm gì có sơ suất gì? Cậu nghĩ tôi không nhìn ra kiếm khí đó của cậu sao?”

 

“Đó chỉ là do tôi cố ý để lộ một chiêu thua cho cậu thấy thôi để làm cậu sơ suất khinh địch, tôi mới có thể dồn cậu vào chỗ chết”.

 

Nói đến đây trưởng lão Thanh Dương bật cười thành tiếng.

 

“Ồ? Cũng có thể nói rằng ban nãy ông cố ý làm như vậy?”, Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên hỏi ông lão Thanh Dương.

 

“Không sai! Tôi để cậu làm mọi thứ được thuận lợi chẳng qua chỉ là để tỏ ra yếu thế với cậu, để cậu cho rằng có thể chiến thắng tôi dễ dàng! Thế nhưng cậu cũng không thử nghĩ xem tôi có thể đứng vững ở cảnh giới Thiên Cảnh này mấy nghìn năm thì sao có thể dễ dàng bị đánh bại như thế?”

 

“Tất cả mọi chuyện tôi làm trước đây đều là để gài cậu vào bẫy, cậu còn thật sự cho rằng dựa vào một kẻ tiểu bối trong thế tục như cậu mà có thể chiến thắng được tôi hay sao? Rõ ràng là chuyện quá đỗi nực cười!”

 

Trưởng lão Thanh Dương nhìn về phía Tiêu Chính Văn bằng phong thái của kẻ thắng cuộc!

 

Mãi tới lúc này, tất cả mọi người mới ý thức được điểm đáng sợ của ông lão Thanh Dương!

 

Chả trách nhiều cao thủ Thiên Cảnh trước sau đều chết trong tay ông ta như thế!

 

Điểm đáng sợ thực sự của ông ta không phải là những con át chủ bài dùng mãi không hết mà là sự thâm hiểm không thể lường trước được của ông ta!

 

Thông thường mà nói, với lai lịch và thân phận của ông ta, đấu một trận với hạng tiểu bối như Tiêu Chính Văn đâu cần sử dụng nhiều mưu mô như vậy?

 

Bao nhiêu người có thể thận trọng tính toán, nắm bắt cục diện tới độ vừa khéo như thế?

 

Vừa muốn cho Tiêu Chính Văn nhầm tưởng có thể chiến thắng lại vừa muốn không chế ưu thế của bản thân trong một phạm vi có thể kiểm soát, điều này đã vượt ra khỏi dự đoán của tuyệt đại đa số mọi người rồi!

 

Chỉ dựa vào điểm này, trưởng lão Thanh Dương đã vượt qua đa số mọi người đang có mặt, dù là mấy người Khổng Tề Thiên giỏi nhất là bày mưu tính kế thì cũng buộc phải âm thầm bái phục tính toán của trưởng lão Thanh Dương!

 

Mỗi một chi tiết nhỏ trong trận đấu này đều nằm trong dự liệu của trưởng lão Thanh Dương, càng nằm trong tầm kiểm soát của ông ta!

 

“Không thể không nói, từ lúc sinh ra cho tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi gặp được một tiểu bối giống như cậu, có điều đáng tiếc là nếu tôi đã muốn cậu phải chết thì cậu chỉ còn đường chết mà thôi!”

 

“Thật ra vốn dĩ tôi không hề muốn giết cậu, dù gì trong thế tục có thể xuất hiện một nhân tài giống như cậu là chuyện cực kỳ không dễ dàng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.