Chiến Thần Bất Bại

Chương 4616:




Chương 4616

 

Nói rồi trưởng lão Thanh Dương bật cười thành tiếng.

 

Nhưng đúng lúc này, Tiêu Chính Văn lại bước đến trước một bước, chỉ là sau khi tiến đến trước hiện tượng thiên nhiên bỗng thay đổi.

 

“Ý chí trời đất có thể thay đổi chỉ vì một mình ông sao? Trời đất này, vạn vật trong thế gian đều có linh tính cả”.

 

Ngay khi Tiêu Chính Văn tiến ra một bước, tinh thể băng trên người anh bỗng tan ra.

 

Vạn vật thế gian đều có linh tính.

 

Chỉ một câu đã khiến mọi người bừng tỉnh.

 

Khi Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một thanh kiếm cũng theo đó rơi xuống.

 

Thanh kiếm này như muốn xuyên qua thời gian và không gian chém vào quá khứ và tương lai.

 

Dường như thanh kiếm này muốn quét sạch mọi thứ trên đời.

 

Trưởng lão Thanh Dương kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười nhạo.

 

“Thanh kiếm này đúng là tuyệt diệu, với tuổi của cậu có thể lĩnh hội được bước này quả thật là hiếm có, nhưng tiếc là cậu vẫn còn kém một chút”.

 

“Tôi đã lĩnh hội được trời đất, hòa làm một với trời đất, nào có thể để thanh kiếm này chém vào dễ dàng? Trời đất vốn có, luân hồi không đổi, ở trong tự tính”.

 

Trưởng lão Thanh Dương vừa dứt lời, tay cũng vung kiếm lên.

 

Khi trưởng lão Thanh Dương vung kiếm lên, một luồng sức mạnh có tính hủy diệt cực mạnh đồng thời b4n ra.

 

Thậm chí ngay cả phương trời cũng đều rung chuyển vì nó.

 

“Nhớ năm đó đại tướng đầu tiên dưới thời Hạng Vũ – Long Thư từng bị vây ở Cai Hạ, muốn dùng kiếm chém vào không trung nên mới ngưng luyện ra một kiếm tuyệt thế trong vòng một trăm ngày”.

 

“Mặc dù năm đó ông ta chưa thể chém trời đất, cũng chưa thể cứu được Hạng Vũ ra, cuối cùng vẫn bị tiêu hao tinh huyết mà chết vì một nhát kiếm, nhưng kiếm này lại xem như là tuyệt học cái thế”.

 

“Tiếc là từ sau khi Long Thư chết, kiếm này đã thất truyền, không ngờ Thanh Dương lại học được”.

 

Mặc dù những lời trước đó của Long Cổ chưa thể gây sự chú ý của mọi người nhưng bây giờ rất nhiều người đến xem cũng cảm nhận được sự khác thường.

 

Thanh kiếm này như thể có thể chém đứt cả đất trời, càng có thể đứt cả đại đạo.

 

“Hay lắm”.

 

Lúc Tiêu Chính Văn nói, kiếm Kinh Thiên đã va chạm vào nhát kiếm mà Thanh Dương đánh ra.

 

Thoáng chốc, sóng khí b4n ra nhưng lại không làm tổn hại gì đến cây cỏ xung quanh.

 

Đây vừa vặn chứng minh được thực lực của hai người đã đạt đến mức đỉnh cao.

 

Thậm chí không lọt một chút sức lực nào ra ngoài, đây đã là trình độ có thể kiểm soát sức mạnh đến mức cực kỳ nhỏ.

 

“Không ngờ cậu lại có sức chiến đấu như thế, xem ra trước đây tôi vẫn xem thường cậu quá”.

 

Trưởng lão Thanh Dương cũng hơi ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn nhưng sau đó gương mặt ông ta lại hiện lên vẻ chấn động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.