Chiến Thần Bất Bại

Chương 4611:




Chương 4611

 

Đạo Nguyên chắp hai tay ra sau lưng, trầm giọng phân tích.

 

“Thua? Tôi thấy cậu ta chắc chắn chết mới đúng”, Khổng Tề Thiên lạnh lùng nói.

 

Ông ta tự biết cả đời này cũng không thể vượt qua Tiêu Chính Văn nữa, cũng đừng hòng thoát khỏi Tiêu Chính Văn nên ông ta mong Tiêu Chính Văn sẽ là một trong những người chết trong tay Thanh Dương.

 

Mặc dù ông ta rất mong mọi chuyện đều trở thành sự thật nhưng trực giác lại mách bảo ông ta rằng Tiêu Chính Văn không dễ chết như thế, trận chiến này Thanh Dương cũng sẽ không dễ dàng đánh thắng như mọi người nói.

 

Còn đám người Caseus cũng luôn mong Tiêu Chính Văn sẽ chết ở lăng Thiên Tử.

 

“Sắp đến mười một giờ rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Tiêu Chính Văn, chẳng lẽ anh ta không dám đến”.

 

Có người nhìn sắc trời khẽ nhíu mày nói.

 

Thật ra không phải Tiêu Chính Văn nhát cáy mà là do Khương Vy Nhan dẫn theo hai đứa con của anh đến Đế Khư, còn tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn lớn, cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn tụ.

 

Sau khi ăn xong, Tiêu Chính Văn lại đánh hai ván cờ với Viên Thiên Canh rồi mới đứng lên đi đến lăng Thiên Tử.

 

“Chồng à, chẳng phải anh vừa mới từ thành Minh Nguyệt về à? Sao còn muốn đi ra ngoài nữa?”, Khương Vy Nhan không yên tâm hỏi.

 

“Anh đi xử lý chút việc nhỏ, đi một lúc rồi về, em ngủ với con trước đi đừng lo cho anh”, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.

 

“Vâng, vậy anh đi nhanh về nhanh nhé, con trai còn khăng khăng bảo anh kể chuyện cho nó đấy”, nói rồi Khương Vy Nhan ôm Quân Quân nói: “Quân Quân, nói tạm biệt với bố nào”.

 

“Tạm biệt bố, bố nhanh về kể chuyện cho Quân Quân nhé”, Quân Quân chớp mắt, nũng nịu nói.

 

“Quân Quân ngoan, nghe lời mẹ, lát nữa bố sẽ về”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Quân, lúc này mới xoay người ra ngoài.

 

Không lâu sau, trên bầu trời lăng Thiên Tử nổi lên một đợt sóng, sau đó một bóng người bước ra từ trong đó.

 

“Là Tiêu Chính Văn”.

 

Có người chỉ về hướng Tiêu Chính Văn xuất hiện, lớn giọng nói, những người khác vội vàng nhường ra một con đường.

 

Trưởng lão Thanh Dương mở mắt ra, ánh mắt ông ta hiện lên hai tia sáng lạnh lùng, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn ở trong không trung.

 

Mọi người đều chủ động lùi ra một khoảng, để lại chiến trường rộng rãi.

 

“Cậu Tiêu”.

 

Trần Huy Tổ thấy Tiêu Chính Văn đến bèn tiến lên một bước, tay cầm giáo màu bạc quay sang tức giận nhìn Thanh Dương.

 

“Để tôi”.

 

Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.

 

Tiêu Chính Văn sải bước đi về phía trưởng lão Thanh Dương, mà Trần Huy Tổ vẫn đi theo sau Tiêu Chính Văn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào kẻ thù giết bố mình, cây giáo trong tay liên tục kêu vang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.