Chiến Thần Bất Bại

Chương 4609:




Chương 4609

 

Lúc này một ông lão tóc bạc bỗng bước ra khỏi đám người, vuốt râu nói.

 

Địa vị của ông lão này cũng không tầm thường, là một trong ba vị tạo ra Hằng Sơn – một trong năm đại danh sơn.

 

“Tôn giả Hằng Hư”.

 

Người vừa nói đó cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

 

Mặc dù thân phận của ông ta không tầm thường nhưng chưởng giáo Thái Hư Không ít nhiều gì còn kém hơn người tạo ra năm đại danh sơn một bậc.

 

Phải biết là năm đại danh sơn tung hoành ở đất Hoa Quốc hàng ngàn năm, bất kể vương triều thay đổi thế nào, năm đại danh sơn vẫn luôn tồn tại, chỉ điều này thôi cũng nói lên được nền tảng của năm đại danh sơn rất mạnh.

 

“Không hẳn là tôn giả gì đâu, ngược lại là Đạo Nguyên ông mới khiến tôi không nhìn thấu”, ánh mắt tôn giả Hằng Hư nhìn về phía Đạo Nguyên cũng khá nghiêm túc, vì ông ta đã đạt đến Đế Cảnh đỉnh cao vào một trăm năm trước.

 

Nhưng với thực lực của ông ta mà vẫn không thể nhìn thấu được Đạo Nguyên, chứng tỏ cảnh giới hiện tại của Đạo Nguyên đã cực kỳ gần với Thiên Cảnh rồi.

 

“Tôn giả nói đùa rồi, thật ra bây giờ tôi và ông đều nên hổ thẹn mới đúng, bị một hậu bối vượt qua, chúng ta còn mặt mũi này tự xưng là tôn giả ư?”

 

Đạo Nguyên vừa tự cười nhạo mình vừa ẩn ý ám chỉ tôn giả Hằng Hư, lúc này Tiêu Chính Văn hẳn xem là kẻ thù chung của họ.

 

“Thật ra chưa chắc như những gì Đạo Nguyên nói, tên nhóc Tiêu Chính Văn có đột phá Thiên Cảnh thật hay không vẫn cần phải chứng thực, hơn nữa đêm hôm trước trận chiến lại mời ra để cầu hòa thì tám mươi phần trăm là sợ Thanh Dương rồi”.

 

“Đến mức đó chỉ cần cảm thấy sợ hãi thì kết quả đã xác định được rồi”, tôn giả Hằng Hư lắc đầu nói.

 

Dù sao trận chiến giữa cao thủ Thiên Cảnh không chỉ là muốn liều mạng hết sức mà còn có sự tự tin.

 

Với cường giả Thiên Cảnh, nếu lòng tin lay chuyển thì là chưa đánh đã thua một nửa.

 

Đây cũng là nguyên nhân tại sao trưởng lão Thanh Dương lại đến lăng Thiên Tử, điều hòa hơi thở, nghỉ ngơi.

 

“Tôi nghĩ không đến mức đó, Tiêu Chính Văn cũng từng gặp phải các đối thủ mạnh ở ngoài lãnh thổ, nhưng có lần nào nhờ được người giúp chưa? Tám mươi phần trăm là do nhà họ Doanh chủ động, mà bản thân Tiêu Chính Văn lại không biết chuyện”, Đạo Nguyên lắc đầu nói.

 

Nghe thế tôn giả Hằng Hư cũng chỉ cười không nói, sau đó hai người cùng đi về hướng lăng Thiên Tử.

 

Hai người xuất hiện cùng lúc làm những người đã đến đều ngạc nhiên.

 

Đạo Nguyên ngược lại không thấy gì nhưng tôn giả Hằng Hư thì khác, đó là người cấp tổ sư khai hoang lập ra môn phái, thậm chí địa vị còn cao hơn mấy cậu chủ Chiến Quốc.

 

Quả nhiên lúc nhìn thấy tôn giả Hằng Hư, Khổng Tề Thiên và đám người Điền Văn chủ động bước đến chắp tay với tôn giả Hằng Hư.

 

“Xin chào tiền bối Hằng Hư”.

 

Mặc dù chỉ là một câu tiền bối nhưng đủ nhận ra uy thế cao của Hằng Hư ngoài lãnh thổ chắc chắn là thứ không ai so sánh được.

 

Lúc này Ngụy Vinh Kỳ và Long Cổ cũng lần lượt chạy đến xem trận chiến.

 

Long Cổ có thể tự mình đến cũng chứng tỏ giá trị của trận chiến này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.