Chiến Thần Bất Bại

Chương 4597:




Chương 4597

 

Tiêu Chính Văn bước ra đi thẳng đến bầu trời thành Trường An.

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn đã không thể sử dụng tu vi của mình nhưng bản thân Lý Thế Hải cũng là một cao thủ Đế Cảnh.

 

Tiêu Chính Văn vừa bước vào không trung, đám người Khổng Tề Thiên đã đánh tới.

 

“Tiêu Chính Văn, tôi biết cậu không hề tầm thường, hơn nữa có lai lịch lớn nhưng tiếc là thời đại này không thuộc về cậu, cậu không nên đồng ý đến Đại Đường, ở thời đại này tôi muốn giết cậu cũng giống như giết một con kiến thôi”.

 

Khổng Tề Thiên và đám người Điền Văn cười mỉa nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Dù có ở Đại Đường, chỉ dựa vào ông cũng đừng hòng giết tôi”, Tiêu Chính Văn chỉ lạnh nhạt cười, có vài việc phải làm cho dứt khoát.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu lầm to rồi, người muốn giết cậu không chỉ có tôi mà còn có họ nữa”.

 

Nói rồi đám người Điền Văn bước đến, hàng ngàn cao thủ phía sau họ cũng đều rút kiếm ra.

 

“Với hàng ngàn cao thủ phía sau và năm đại danh sơn, lẽ nào còn không đủ giết cậu sao?”

 

Khổng Tề Thiên cười nhạo, cực kỳ đắc ý nói.

 

Mặc dù ông ta cũng khá khó hiểu tại sao Tiêu Chính Văn cũng có thể khai triển thực lực Đế Cảnh nhưng mọi thứ đã không còn quan trọng nữa.

 

Chỉ một Đế Cảnh thôi thì không thể so được với mấy mươi cao thủ Đế Cảnh đằng sau ông ta, huống gì bản thân Khổng Tề Thiên ở thời đại này cũng là một cao thủ Đế Cảnh cấp hai.

 

Một ông lão ở phía sau ông ta bỗng đổi sắc khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn.

 

Đúng là Khổng Tề Thiên có thể một tay che trời ở thời đại này nhưng không có nghĩa là ông ta thao túng mọi thứ.

 

“Chỉ có mấy người vậy thôi sao? Không đủ”, Tiêu Chính Văn cũng cười nhạo.

 

“Hừ! Nói thật nếu không phải đang ở Đại Đường thì Tiêu Chính Văn cậu có thể nói thế, thậm chí dù tôi mới cao thủ năm đại danh sơn đến cũng không phải là đối thủ của cậu”.

 

“Nhưng tiếc thật, nơi này là Đại Đường, cậu chỉ có thể để mặc tôi bóp nắn khi đối diện với thực lực tuyệt đối”.

 

Khổng Tề Thiên cười nhạo, dựa vào trận thế hiện giờ của ông ta nếu không giết được Tiêu Chính Văn thì không chỉ ông ta mà ngay cả đám người Điền Văn cũng sẽ sụp đổ.

 

Thậm chí sẽ ảnh hưởng đến con đường tu hành sau này của họ.

 

Nhưng vừa dứt lời, ông ta chỉ thấy một ánh sáng vàng lao đến, giọng nói lạnh như băng bỗng nổ tung trong không trung.

 

“Kẻ nào dám làm phản?”

 

Khí thế của đám người Khổng Tề Thiên quá đáng sợ, thậm chí đã có thể chấn động trời đất một phương.

 

Nhưng lại như ánh sáng đom đóm nhỏ nhoi so với khí tức của người này.

 

Sắc mặt Khổng Tề Thiên thay đổi, hơi kinh ngạc nhìn chiến tướng Kim Giáp đằng sau Tiêu Chính Văn.

 

“Chúng không làm phản, chỉ là muốn đến giết trẫm”, Tiêu Chính Văn thản nhiên nói một câu khiến Khổng Tề Thiên và đám người Điền Văn cực kỳ ngạc nhiên.

 

“Giết trẫm?”

 

Chữ “trẫm” này không phải có thể sử dụng bừa bãi được, lẽ nào…

 

Nghĩ đến đây, sắc mặt Khổng Tề Thiên thay đổi, sau lưng lạnh toát, hít khí lạnh nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn: “Cậu… cậu là Lý Thế Hải?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.