Chiến Thần Bất Bại

Chương 4551:




Chương 4551

 

Ngay cả người đến xem trận đấu trong thành Thiên Khu cũng không dám tin kết quả này, vô số ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn đang kiêu ngạo đứng đó.

 

Một người bình thường đi xuất thân từ trong giới thế tục lại có thể không tốn sức đánh bại năm người được so với bốn cậu chủ Chiến Quốc, hơn nữa còn chiến thắng trong khi năm người hợp lực bao vây.

 

Đây đã không phải là quyết đấu nữa mà là nghiền ép.

 

Rất nhiều người đều bắt đầu nghi ngờ lẽ nào bốn cậu chủ Chiến Quốc không thể đánh thắng thật sao?

 

Có lẽ trước đó họ chỉ là không có sức phản kháng.

 

Không ai sinh ra đã thích làm nô lệ của người khác, bất kỳ ai cũng đều không cam lòng làm người bị đè bẹp.

 

Trước đó họ không phản kháng không có nghĩa là họ không muốn mà là vì họ không dám.

 

Thế gian này đều công bằng với tất cả mọi người, không ai cả đời là cao quý, càng không ai có thể chà đạp lên người khác.

 

Đúng như Ngụy Vinh Kỳ nghĩ, hạt giống này đã dần nảy mầm trong lòng mọi người.

 

Mặc dù bây giờ họ vẫn chưa có bất kỳ hành động gì nhưng đáng sợ là họ đã nảy ra ý tưởng này.

 

Tại sao cả đời mình lại phải bị đám người này lăng mạ, tại sao phải để chúng cưỡi lên đầu mình?

 

Bây giờ Tiêu Chính Văn đã chứng minh bằng sự thật rằng cậu chủ Chiến Quốc cũng chỉ thế thôi, họ cũng là một người có mũi và hai mắt, chứ không phải là thần linh ở đâu rất xa.

 

Trận chiến này Tiêu Chính Văn đã đem đến hy vọng cho mọi người bằng tư thế nghiền ép.

 

“Hay lắm!”

 

“Đánh hay lắm!”

 

Không biết ai hô lên đầu tiên, sau đó từng tiếng khen ngợi vang lên khắp sân đấu, khắp cả thành Thiên Khu.

 

“Chỉ có đàn ông như thế mới xứng để tôi dâng cả đời mình”.

 

“Tiêu Chính Văn, anh ấy là mục tiêu cố gắng cả đời của tôi”.

 

“Tôi cũng muốn trở thành người giống cậu ấy”.

 

Không ít các nam nữ trẻ tuổi đều tập trung ánh nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Về mặt ý nghĩa nào đó, họ thậm chí còn lớn hơn ông nội của Tiêu Chính Văn mấy chục tuổi nhưng đây là vùng ngoài lãnh thổ, chỉ cần chưa đến ba trăm tuổi đều được gọi là giới trẻ.

 

Mà Tiêu Chính Văn chỉ chưa đến ba mươi tuổi lại trở thành hình mẫu cho sự khát khao và chinh phục của tất cả người trẻ tuổi.

 

“Haizz, xem ra giới trẻ đã bị hắn làm cho thay đổi, có lẽ sau này địa vị mấy lão già chúng ta trong mắt người trẻ sẽ bị giảm sút”.

 

Lúc này cũng có nhiều người lớn tuổi đều thở dài.

 

Cho đến lúc này dù là Khổng Tề Thiên hay Caseus lên sàn đấu cũng chưa hoàn hồn.

 

“Quỳ xuống!”

 

Tiêu Chính Văn chỉ giơ tay lên rồi áp tay xuống, đám người Khổng Tề Thiên lại quỳ xuống lần nữa.

 

“Bây giờ các người đã phục chưa?”, Tần Lương Ngọc cười nhạo nhìn đám người Điền Văn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.