Chiến Thần Bất Bại

Chương 4437:




Nhưng người của nhà họ Khổng thì khác, cho dù có thương vong nặng nề, Tiêu Chính Văn cũng chẳng quan tâm!

 

“Nhà họ Khổng và Minh Hà không có liên hệ gì, cũng không có thù oán gì, không thể phái người đi theo cậu tấn công Minh Hà được! Làm thế là chủ động gây khiêu khích!” vẻ mặt của Tử Dư trở nên u ám, lạnh lùng nói.

 

Minh Hà là phạm vi thế lực của Anubep, tuy rằng những nhân vật lớn của Minh Hà bây giờ đều đang ở chiến trường bên ngoài vũ trụ, nhưng Minh Hà vẫn không thể xem thường!

 

Lại càng không phải là thế lực mà nhà họ Khổng có thể đắc tội được.

 

“Nói vậy có nghĩa là không thể thương lượng rồi? Mọi người hãy về đi!” Tiêu Chính Văn không hề nể mặt Tử Dư, anh vẫy tay và nói với mọi người.

 

Vẻ mặt Tử Dư vô cùng khó coi, ông ta hít sâu một hơi, không bằng lòng nói: “Được! Nhà họ Khổng có thể cử người đi với cậu!”

 

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng không chỉ đích danh người nào, đến lúc đó, chỉ cần tùy ý cử vài đệ tử sơ cấp cảnh giới Nhân Hoàng, cho dù có chết ở Minh Hà cũng không ảnh hưởng gì tới nhà họ Khổng!

 

“Tôi muốn người này! Người này! Và cả người này đi theo tôi đến Minh Hà!” Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa chỉ vào Khổng Tề Thiên và đám người Điền Văn!

 

Anh vừa dứt lời, ngay cả Tử Dư cũng hít sâu, toàn thân ớn lạnh.

 

Tiêu Chính Văn muốn dẫn theo Khổng Tề Thiên và Điền Văn tấn công Minh Hà thật sao?

 

Đừng nói đến Tử Dư mà ngay cả những người đang xem đều sững sờ.

 

Đó là một trong bốn cậu chủ Chiến Quốc!

 

Tiêu Chính Văn thật sự muốn ép bốn cậu chủ Chiến Quốc làm việc cho mình sao?

 

Hai anh em Điền Văn nghe vậy cũng ngẩn người, sau đó đột nhiên nói: “Tiêu Chính Văn! Anh… Anh dám lừa chúng tôi!”

 

Nếu Tiêu Chính Văn tùy ý phái đến vài người thì sự sống chết của những người này chẳng có gì đáng ngại, cũng không đắc tội với Minh Hà.

 

Nhưng nếu Điền Văn và Khổng Tề Thiên xuất hiện, thì bất kể thắng hay bại, Minh Hà và nhà họ Khổng sẽ trở thành kẻ thù.

 

Hơn nữa, Khổng Tề Thiên là người thừa kế được nhà họ Khổng đạo tạo cẩn thận, Điền Văn là niềm hy vọng của Điền Tề.

 

Hai nhà bọn họ không thể trơ mắt nhìn hai người họ vào chỗ chết, chắc chắn sẽ không tiếc sức lực giúp đỡ Tiêu Chính Văn.

 

Ít nhất cũng có thể đảm bảo rằng hai người họ có thể sống sót trở về.

 

“Không được! Chưa nói đến người khác, chỉ riêng Điền Văn đã là cậu chủ của Điền Tề, lời tôi nói không có giá trị!” Tử Dư thẳng thừng từ chối yêu cầu của Tiêu Chính Văn.

 

“Được thôi, cuộc đàm phán của chúng ta kết thúc tại đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.