Chiến Thần Bất Bại

Chương 4400:




Chương 4400

 

Muốn chém hai người họ trước khi chưa có chứng cứ rõ ràng cũng không thực tế.

 

Cho dù nhà họ Khổng hay nước Tề đều không phải là người mà ai cũng có thể tùy tiện chọc vào.

 

“Xem ra anh em nhà họ Điền lại thoát được một nạn?”, Ngụy Vinh Kỳ đứng trên không trung lạnh lùng nhìn Điền Văn và Điền Khải.

 

Triệu Thắng và Hoàng Yết ở bên cạnh hắn cũng lạnh lùng nhìn về phía đó, gương mặt toát ra sát khí.

 

Cuối cùng anh em Điền Văn vẫn bị đưa về Đông Vực, nhưng từ lúc đó cho dù là nhà họ Khổng hay Tử Cống đều không thể bảo vệ được hai người họ nữa.

 

Nếu không ngay cả nhà họ Khổng cũng sẽ bị mọi người chỉ trích, bị các thế lực nhắm vào, lớn mạnh như nhà họ Khổng cũng không chịu được lời nói của cả vùng ngoài lãnh thổ.

 

Kết quả này vẫn khiến Tiêu Chính Văn rất bất ngờ, cuối cùng anh vẫn đánh giá thấp quyết tâm bảo vệ anh em Điền Văn của nhà họ Khổng.

 

Xem ra thế lực của Điền Văn vẫn rất quan trọng với nhà họ Khổng, nếu không Tử Cống và Tử Dư cũng sẽ không ra sức bảo vệ tính mạng của hai anh em Điền Văn.

 

Ngay khi hai anh em Điền Văn bị đưa về Đông Vực, nhà họ Khổng công khai với cả Đông vực nhà họ Khổng tuyệt đối không bênh vực cho hung thủ trong chuyện này.

 

Bây giờ ngay cả nhà họ Khổng cũng không dám bảo vệ anh em Điền Văn thêm nữa, có thể thấy rõ hậu quả nghiêm trọng của chuyện này.

 

Anh em Điền Văn còn chưa quay về nhà chính nhà họ Khổng, Haichiki Orochi đã bay vút lên trời, lạnh lùng hỏi: “Nói đi có phải cậu không?”

 

Điền Khải lắc đầu, dù có là hắn làm thật thì hắn cũng sẽ không gánh trách nhiệm vào lúc này chứ đừng nói là hắn không hề liên quan đến chuyện này.

 

Cũng cùng một câu hỏi mà người hỏi là Tử Cống và người được hỏi là Điền Văn.

 

“Nói đi, có phải cậu giết không?”, Tử Cống sầm mặt, uy nghiêm hỏi.

 

“Ông Tử Cống, quả thật không phải do tôi làm, hơn nữa tôi và Thánh Giáo Đình trước giờ không có thù oán gì, tại sao tôi phải giết thế tử của họ?”

 

Lúc này Điền Văn đã kiềm chế đến mức bùng nổ.

 

Tử Dư lạnh lùng nhìn Điền Văn, nhíu mày nói: “Đường đường là cậu chủ mà lại bị người khác bày mưu tính kế, chứng tỏ các cậu chọc phải người nào đó không nên chọc vào rồi”.

 

“Đối phương muốn mượn đao giết người, dồn các cậu vào chỗ chết”.

 

“Nếu không nhanh chóng tra ra thân phận thật của người này thì chuyện tương tự sẽ lại xảy ra thêm lần nữa. Cho dù chuyện này có liên quan đến hai anh em các cậu hay không, các cậu đều phải “đội cái nồi” này”.

 

Nghe thế Tử Cống gật đầu nói: “Xem ra có một người mạnh hơn các cậu đang ẩn náu xung quanh, luôn âm thầm bày bố, nói cách khác là bẫy các cậu vào hố, đợi các cậu tự chui vào lưới”.

 

Cậu chủ Điền Văn vốn dĩ quay về Đông Vực là muốn dọn sạch các thế lực phản đối nhà họ Khổng, độc chiếm Đông Vực và đất Tề, trở thành thế lực mạnh nhất ở ngoài lãnh thổ.

 

Nhưng ai mà ngờ họ còn chưa bắt đầu kế hoạch, Điền Văn đã bị người ta thầm tính kế, trở thành nơi chỉ trích của mọi người.

 

Còn Haichiki Orochi không chịu như thế, nhìn Tử Cống và Tử Dư từ xa nói: “Chuyện này phải nói rõ ràng với các bên, Vy Hào bọn tôi cũng mong nhanh chóng có thể an ủi linh hồn của người mất”.

 

Thật ra bên Vy Hào và Thánh Giáo Đình cũng có hợp tác chặt chẽ, có thể nói là hai bên đã có thỏa thuận cùng nắm quyền Tây Vực.

 

Thế nên Vy Hào cũng phải cho Thánh Giáo Đình một lời giải thích hợp lý về chuyện này, nếu không ngay cả Haichiki Orochi cũng khó có chỗ đứng ở Tây Vực.

 

“Phải tìm người chịu thay”.

 

Tử Cống lạnh lùng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.