Chiến Thần Bất Bại

Chương 3733:




Tư Mã Nguyệt và Tư Mã Thành không hề nghi ngờ gì lời nói của Tư Mã Minh Nhuệ, nghe nói trong chiếc gương Bát Quái này có càn khôn vô hạn, năm đó Cát Lượng Khổng Minh tiêu hao hết sức lực cả đời để dung hòa rất nhiều trận pháp vào trong chiếc gương này.

 

Ngay cả người đời sau của Khổng Minh cũng không thể phục chế lại y hệt như trước.

 

Năm đó Tư Mã Viêm đã thu phục cả Giang Đông bằng chiếc gương Bát Quái này.

 

“Với chiếc gương Bát Quái này, Tiêu Chính Văn muốn không chết cũng khó”.

 

Tư Mã Thành cười mỉa nói.

 

“Ừ, trừ khi là người có cảnh giới như Tư Mã Siêu, nhưng chỉ một Tiêu Chính Văn sao lại có thể so được với Tư Mã Siêu chứ?”

 

Nghĩ cũng biết hoàn toàn không có khả năng này.

 

Ít nhất theo ba người họ nghĩ, Tư Mã Siêu chính là sự tồn tại hệt như yêu quái, thiên tài như vậy ở ngoài lãnh thổ đã ít, thì thế tục càng không có khả năng.

 

“Đi thôi, trước hết bắt sống Tiêu Chính Văn, sau khi hỏi ra chứng cứ từ hắn thì đi tính sổ với Tư Mã Tư, đến lúc đó anh muốn xem hắn còn có gì để nói”.

 

Nói rồi Tư Mã Minh Nhuệ sải bước đi vào con đường đó.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn đã đến dưới chân núi quặng ở phía tây bắc, bây giờ ông chủ núi quặng đã chết.

 

Nhưng lãnh đạo cấp cao của công ty khai thác quặng đa quốc gia này cũng lập tức đến chịu tội với anh em Lý Uy.

 

Bất kể chuyện này có liên quan đến trụ sở chính hay không, nhưng câu nói trước đó của Tiêu Chính Văn lại khiến cả thế giới phải chấn động, khiến mọi người đều sợ đến vỡ mật.

 

Không chỉ có địa vị của người Hoa Quốc ở nước ngoài tăng lên mà ngay cả không ít các công ty hợp tác với Hoa Quốc cũng bắt đầu tự kiểm điểm, đồng loạt tặng quà bồi thường xin lỗi cho những hành động chèn ép nhân viên Hoa Quốc trước đây.

 

Lúc này ông chủ của công ty khai thác quặng này đang quỳ trước cửa một quán trà, đằng sau ông ta còn mười mấy lãnh đạo cấp cao của công ty từ nước ngoài đến cũng đồng loạt quỳ ở đó.

 

“Vua Bắc Lương, họ đã quỳ hơn ba tiếng rồi, tôi nghĩ chi bằng…”

 

“Cứ để họ quỳ ở đó, đây là những gì họ nên làm, hơn nữa từ nay về sau ông phải nhớ người Hoa Quốc bao giờ cũng cao quý, cho dù gặp phải chuyện gì cũng có thể liên hệ thẳng với tôi hoặc Hắc Băng Đài”.

 

“Đừng sợ thế lực sau lưng đối phương, bất kể là ai cũng không thể giẫm đạp lên tôn nghiêm của người Hoa Quốc”.

 

Tiêu Chính Văn nghiêm nghị nói.

 

“Vâng! Vua Bắc Lương, cậu yên tâm, tôi sẽ khắc ghi lời cậu nói vào lòng”, Lý Uy ưỡn thẳng ngực nói.

 

Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó dặn dò vài câu rồi đứng lên về đến điện Thần Long.

“Long Vương, vậy những người ngoài cửa kia thì thế nào?”, Long Hình bước đến nhỏ giọng hỏi.

 

“Họ? Cứ để họ quỳ đi, ai dám đứng lên trước buổi trưa ngày mai thì giết không tha. Còn về việc bồi thường thì bảo họ tự cân nhắc, nếu không thể khiến người dân Hoa Quốc hài lòng, họ nên biết rõ hậu quả”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn xoay người đi khỏi quán trà.

 

Hai anh em Lý Uy nhìn nhau cũng cười khổ.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.