Chiến Thần Bất Bại

Chương 3722:




Giọng Tiêu Chính Văn vang vọng đến từng ngóc ngách trên thế giới, cả Âu Lục đều bị chấn động nhưng cũng bị chọc giận.

 

“Chúng ta thân là vương thất, tuyệt đối không…”

 

Mấy thành viên vương thất của Âu Lục chưa nói hết câu, trong không trung bỗng nổ tung, từng mảnh thịt bay đầy trời.

 

“Quên nói với các người, tôi không để ý đến việc cả Âu Lục trở thành nơi không người, ai sẽ để ý đến sống chết của đám kiến chứ”.

 

Giọng Tiêu Chính Văn lại vang lên lần nữa, cả Âu Lục đều trở nên yên lặng.

 

Trên Âu Lục bất kể là già trẻ, phụ nữ trẻ con hay thanh niên trai tráng hay là con cháu gia tộc lớn đều quỳ xuống quay về hướng Hoa Quốc.

 

Tiêu Chính Văn chỉ nói một câu đã cắt đứt sống lưng của tất cả người Âu Lục.

 

“Vừa rồi là anh kiêu căng bảo Thiên Tử Hoa Quốc quỳ xuống với anh à?”

 

Tiêu Chính Văn giơ chân đá một cú.

 

Cardi thậm chí không có cơ hội động đậy đã bị Tiêu Chính Văn đá bay từ trên không trung rơi xuống.

 

Không để hắn kêu lên thảm thiết, Tiêu Chính Văn vung tay lên, Cardi lại bị hút ngược về.

 

Hắn là con cả của công tước Buckingho, có địa vị rất cao ở Âu Lục, lại là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai, lần này bị gọi về thế tục là để bảo vệ Âu Lục.

 

Hắn không chỉ đại diện cho bản thân hắn mà là cả gia tộc Buckingho, đồng thời cũng đại diện cho cả Âu Lục.

 

Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ Tiêu Chính Văn lại dám ra tay với hắn.

 

Nhưng khi nhìn thấy sát khí ngùn ngụt trong mắt Tiêu Chính Văn, hắn cũng luống cuống tay chân.

 

Qua hàng loạt hành động vừa rồi của Tiêu Chính Văn, Cardi đã nhìn ra Tiêu Chính Văn hoàn toàn không sợ các thế lực ở ngoài lãnh thổ của Âu Lục. Nếu mấy người kia của Âu Lục không quỳ xuống, e là bây giờ cả Âu Lục đã trở thành nơi không người.

 

Người đàn ông hệt như một vị thần như vậy sẽ để tâm đến thể diện của công tước Buckingho – bố hắn sao?

 

Nói thẳng ra thì công tước Buckingho chẳng đáng nhắc đến với Tiêu Chính Văn.

 

Sự cách biệt giữa hắn và Tiêu Chính Văn nào chỉ là một hai cấp bậc chứ?

 

Hiện giờ Tiêu Chính Văn đối địch với Cardi chỉ với sức chiến đấu ở mức cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, hoàn toàn ở thế áp đảo.

 

Đừng nói là đánh trả, lúc này hắn không dám có suy nghĩ phản kháng nữa kìa.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Cardi, chậm rãi giơ một ngón tay lên chỉ vào trán Cardi.

 

“Tha… tha mạng, tôi… tôi sai rồi”, Cardi hoảng sợ mồ hôi túa ra như mưa, không quan tâm đến tôn nghiêm gì đó nữa, cật lực lớn giọng cầu xin tha.

“Cái chết hẳn chỉ là một loại giải thoát với vài người, chẳng hạn như anh hiện giờ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.