Chiến Thần Bất Bại

Chương 3717:




Bill nói xong liền lấy một con dao găm sáng loáng từ vệ sĩ mặc áo đen bên cạnh, đi về phía Lý Uy.

 

Cùng lúc đó, gia tộc Buckingho đã hoàn toàn lộ diện. Cardi tiến lên một bước, bay thẳng lên bầu trời phía Long Kinh.

 

Sau lưng hắn, Odessa cũng bước ra, khí thế ngất trời, hai mắt như tia sét, xẹt qua bầu trời Long Kinh.

 

“Làm thế nào đây, Long Vương không ở đây thì ai có thể ngăn cản ông ta?”, Long Nguyệt cắn răng nói, tay nắm chặt thành quyền.

 

“Không lo nổi nhiều chuyện như vậy được nữa, chúng ta cùng lên!”.

 

Long Ngao nói xong, liền cùng Long Hình bay lên trời.

 

“Các vị, kẻ giết thế tử Âu Lục của các người nhà Tư Mã Tư, không liên quan gì đến Hoa Quốc chúng tôi! Oan có đầu, nợ có chủ, mong các vị đừng gây thêm rắc rối!”

 

Long Hình lạnh lùng nhìn hai người Cardi.

 

“Hừ, các người là cái thá gì mà dám lên tiếng trước mặt tôi?”

 

Cardi lạnh lùng nói.

 

Một luồng khí tức mạnh mẽ ập đến, ngay cả Long Hình và Long Ngao cũng không thể ngẩng đầu lên được!

 

Dù sao đối phương cũng cao hơn bọn một tầng cảnh giới, Khoảng cách giữa một tầng cảnh giới Nhân Vương vô cùng to lớn.

 

Cho dù Long Ngao và Long Hình có sức chiến đấu phi thường, nhưng bọn họ cũng suýt phun ra máu khi đối mặt với uy lực mạnh mẽ này.

 

Long Nguyệt ở bên cạnh đang định ra tay giúp đỡ, lại bị ánh mắt của Odessa khóa chặt tại chỗ, không thể động đậy.

 

“Các người còn chưa tới ba mươi tuổi, tư chất quả thực không tệ!”

 

Odessa nhìn đám người Long Ngao với ánh mắt rực lửa.

 

Lúc này, uy lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống, vô cùng ngạo nghễ.

 

“Các người định tấn công Hoa Quốc sao?”, Long Hình bước lên, tức giận hỏi.

 

“Đâu chỉ là tấn công!”

 

Cardi kiêu ngạo liếc nhìn Long Hình, chế nhạo: “Thế tử Âu Lục của chúng tôi sao có thể chết oan được? Đó là lỗi của Hoa Quốc các người, cho nên cả đất nước sẽ phải chôn theo!”

 

Cái gì?

 

Đám người Long Hình vô cùng kinh ngạc.

 

“Đúng vậy, hôm nay, Thiên Tử Hoa Quốc nhất định phải quỳ xuống tạ lỗi với những vị thế tử Âu Lục đã chết!”

 

Giọng nói của Odessa lạnh như băng, vô cùng khí thế.

 

Hắn vừa nói xong, mặt đất Long Kinh nứt lìa, vô số tòa nhà cao tầng sụp đổ ngay lập tức.

 

Đối với bọn họ, hủy hoại thủ đô của Hoa Quốc chỉ là chuyện nhỏ.

“Tổng tư lệnh Tần, chúng ta có cần nổ súng với bọn họ không? ” vài sĩ quan của hắc Băng Đài xông vào phòng làm việc của Tần Vũ.

Tần Vũ lắc đầu, nói với vẻ tuyệt vọng: “Nổ súng thì có thể làm gì? Ngay cả Long Ngao cũng bị ép không ngẩng đầu lên được!”

“Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là chờ đợi!”

“Đợi?” Vài sĩ quan kinh ngạc nhìn Tần Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.