Chiến Thần Bất Bại

Chương 3701:




Chương 3701

 

Đổng Thừa khẽ xua tay nói: “Tôi chưa bao giờ dám mơ mộng hão huyền như vậy, người khác thì không nói, chỉ cần cậu Bạch nhấc tay một cái là đã có thể khiến tôi máu bắn tung tóe rồi!”

 

“Nhưng mà, cậu Bạch đừng quên, đây là vùng ngoài lãnh thổ, cậu Bạch giết chết tôi cũng không thành vấn đề. Nếu nhà họ Đổng dốc hết sức lực đấu với nhà họ Bạch một trận, không biết nhà họ Bạch có đủ khả năng chống trả không?”

 

Đổng Thừa đe dọa với vẻ mặt bình tĩnh.

 

Ông ta biết rất rõ có mười người như mình cũng không phải là đối thủ của Bạch Thiên Kiệt, nhưng phía sau ông ta còn có nhà họ Đổng!

 

Uy danh của Lữ Bố cũng không phải là giả.

 

Chỉ cần Bạch Thiên Kiệt dám ra tay, nhà họ Đổng nhất định sẽ báo thù cho ông ta!

 

“Ông muốn chết hả?”, Bạch Thiên Kiệt vừa dứt lời đã lập tức xông lên.

 

“Anh! Chờ đã!”

 

Bạch Ngọc Trinh vội vàng chặn Bạch Thiên Kiệt lại.

 

Giết chết Đổng Thừa là chuyện nhỏ, nhưng vì đó mà chọc giận nhà họ Đổng lại là chuyện lớn!

 

“Chúng ta đi thôi, sẽ có cách rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ, không nhất thiết phải đi con đường này của nhà họ Đổng!” Bạch Ngọc Trinh kéo Bạch Thiên Kiệt đi ra ngoài.

 

Thực ra không phải chỉ có cô ta, Bạch Thiên Kiệt cũng biết rõ lúc này, ai lại để Tiêu Chính Văn dễ dàng rời đi chứ?

 

Tuy rằng vẫn có những con đường là thật, nhưng những con đường kia gần như đều nằm trong tay nhà họ Khổng, căn bản không thể tạo thuận lợi cho Tiêu Chính Văn được!

 

“Hừ! Nhà họ Bạch thì sao chứ? Tên Tiêu Chính Văn dám coi thường nhà họ Đổng tôi, tôi muốn xem cậu ta rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ để cứu giới thế tục bằng cách nào!” Đổng Thừa liếc mắt tiễn hai anh em Bạch Ngọc Trinh rời đi, lạnh lùng chế giễu.

 

Tin tức gia tộc Buckingho hung hãn xâm lược Hoa Quốc đã truyền ra vùng ngoài lãnh thổ, lúc này, rất nhiều người lại hướng sự chú ý về phía Tiêu Chính Văn.

 

“Hoa Quốc đang bị đe dọa, vậy mà Tiêu Chính Văn vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi?”

 

“Không nhắm mắt nghỉ ngơi thì hắn còn có thể làm gì nữa? Cho dù hắn trở lại thế tục thì cũng chẳng làm được gì cả. Cardi chỉ là quân tiên phong mà thôi!”

 

“Giáo Đình phương Tây đã quyết tâm rửa sạch Hoa Quốc bằng máu để trả thù mối hận trước đó!”

 

“Nếu Tiêu Chính Văn không quá cứng đầu, chỉ cần hắn chịu cúi đầu trước nhà họ Khổng, khuất phục trước các bên ở vùng ngoài lãnh thổ, phái một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm ra, thì chuyện này đã được giải quyết dễ dàng!”

 

Không ít người đang xem trò vui đều lần lượt chế nhạo Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn quả thực đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cho đến khi anh em nhà họ Bạch trở về, Tiêu Chính Văn vẫn ngồi ở đó, không hề nhúc nhích.

 

Bạch Thiên Kiệt liếc nhìn Tiêu Chính Văn, không nói gì nhiều, cho dù hắn là Tiêu Chính Văn thì cũng chẳng thể làm gì vào lúc này.

 

“Có vẻ như mọi thứ đều bất lợi đối với tôi. Xem ra trong cuộc chiến sinh tử này, tôi không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc cúi đầu trước bọn họ!”

 

Tiêu Chính Văn chậm rãi mở mắt ra, trầm giọng nói.

 

Bạch Thiên Kiệt và Bạch Ngọc Trinh đều nhìn Tiêu Chính Văn, nhưng không biết phải trả lời thế nào.

 

Hai anh em bọn họ thực sự đã cố gắng hết sức, nhưng dù sao bọn họ cũng không thể đại diện cho cả nhà họ Bạch, càng không thể vì chuyện này mà chống lại nhà họ Đổng.

 

“Haiz!”

 

Bạch Thiên Kiệt khẽ thở dài, thầm đồng ý với Tiêu Chính Văn.

 

“Nếu đã vậy thì chỉ có thể để bọn họ mời tôi rời đi mà thôi!”

 

Nói đến đây, Tiêu Chính Văn lại nhắm mắt lại, hơi thở càng ngày càng nặng nề!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.