Chiến Thần Bất Bại

Chương 3686:




Vừa nói dứt lời, trong đám người chợt rộ lên những tiếng cười khẽ.

 

Trên thực tế, Thượng Quan Uyển Nhi cũng chẳng phải loại người tuỳ tiện, ngược lại cả đời chưa gả cho ai, một lòng phò tá Nữ Đế!

 

Chỉ là môn đồ nhà họ Khổng hậu thế vì muốn bôi nhọ Nữ Đế nên mới không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc hắt nước bẩn lên trên người một cô gái!

 

Thế nhưng trong những năm Thượng Quan Uyển Nhi tới vùng ngoài lãnh thổ thì vô cùng khinh thường việc đi giải thích, đây gọi là người liêm khiết không cần nhiều lời, đối với đám tiểu nhân hèn hạ như nhà họ Khổng, cô ta càng không muốn nói nhiều hơn nửa chữ!

 

Thế nhưng sự xuất hiện của Thượng Quan Uyển Nhi lại khiến cho cục diện bây giờ lập tức phát sinh biến chuyển!

 

Thượng Quan Uyển Nhi không chỉ đại diện cho bản thân cô ta mà còn đại diện cho thái độ của cả nhà họ Võ!

 

Ngoại trừ Nữ Đế ra, cả nhà họ Võ có tổng cộng ba người nắm giữ đại quyền, một trong số đó chính là Thượng Quan Uyển Nhi!

 

Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Uyển Nhi giống như tấm gương, vô cùng sắc bén, đặc biệt là lúc nhìn về phía hai người trong tám vị hiền nhân, ánh mắt ẩn hiện một cỗ sát khí!

 

“Ôi, chuyện này rất giống với câu nói không phải oan gia không đối đầu, tôi có dự cảm hôm nay sẽ có một trận chiến kinh hoàng!”

 

“Người nhà họ Khổng bôi nhọ Thượng Quan Uyển Nhi cả nghìn năm, hôm nay cuối cùng cũng bị Thượng Quan Uyển Nhi bắt được thóp, sao có chuyện sẽ dễ dàng thả cho bọn họ trở về được chứ?”

 

“Không phải là nhà họ Võ đã bố trí thiên la địa võng đấy chứ?”

 

Ngay tức thì, cả đám người đưa ra đủ loại suy đoán!

 

“Thượng Quan Uyển Nhi! Nhà họ Khổng chúng tôi với nhà họ Võ của cô trước nay nước sông không phạm nước giếng, lẽ nào nhà họ Võ muốn tuyên chiến với nhà họ Khổng sao?”

 

“Không sai, vì một kẻ tiểu bối trong thế tục, cái giá của việc nhà họ Võ lật mặt với nhà họ Khổng có phải quá lớn rồi hay không?”

 

Hai người trong Nho Thánh Từ lạnh lùng lên tiếng chất vấn.

 

“Nhà họ Võ không sợ một trận chiến, huống hồ nếu như hôm nay mà khai chiến thì nhà họ Khổng chưa chắc đã có thể giành được lợi thế!”, Thượng Quan Uyển Nhi cười lạnh lùng, nói với vẻ vô cùng tự tin.

 

Quả nhiên!

 

Không ít người vô thức nhìn ra bốn phía, giống như đang tìm kiếm tung tích của đám cao thủ mà nhà họ Võ đã cho mai phục trước đó.

 

Đúng vào lúc này, một tia sáng bay nhanh tới, đi đầu là một cô gái đẹp như tiên nữ, khẽ hô lên một tiếng, nói: “Nếu như muốn khai chiến, nhà họ Bạch của tôi tình nguyện giúp đỡ nhà họ Võ một tay!”

 

Vút!

 

Lúc mọi người nhìn rõ người tới chính là Bạch Ngọc Trinh thì trong lòng không khỏi trầm xuống!

 

Không ai ngờ ngay cả nhà họ Bạch cũng nhúng tay vào rồi!

 

Nếu như nói thế lực của nhà họ Võ vẫn chưa đủ để đối kháng với nhà họ Khổng, vậy thì sự xuất hiện của nhà họ Bạch lập tức cân bằng cách biệt giữa đôi bên!

 

Chỉ cần nhà họ Bạch ra tay, nhà họ Doanh, nhà họ Hạng, nhà họ Lưu tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, mấy nhà này gần như chính là chiến lực mạnh nhất của Đế Vương Các rồi!

 

Đặc biệt là nhà họ Doanh và nhà họ Lưu đã chấm dứt chiến tranh từ cả nghìn năm trước, rất ít tham gia vào thế sự, một nghìn năm trở lại đây, không một ai biết được hai hoàng tộc lớn này đã phát triển được tới cấp độ nào!

“Lã nào mấy người thật sự vì một kẻ tiểu bối trong thế tục mở màn cho trận địa chiến hay sao?

Một nho sĩ trung niên khác trong hiền nhân tiến lên trước mọt bước, trầm giọng nói.

“Chu Hi, ông thật sự đã sống uổng phí mấy trăm tuổi, đường đường là một trong số tám vị hiền nhân mà lại dẫn người tới ức hiếp một tiểu bối trong thế tục, làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, nếu như tôi là ông thì đã đi chết từ lâu rồi!”

Bạch Ngọc Trinh không chút khách khí thằng thừng chỉ mặt gọi tên châm biếm.

“Cô…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.