Chiến Thần Bất Bại

Chương 3674:




Chương 3674

 

Khổng Hữu Đạo lao về phía Tiêu Chính Văn như kẻ điên, hơn nữa còn sử dụng những chiêu thức vô cùng liều mạng!

 

Vào lúc này, bất kể trận pháp hay chiêu thức nào cũng đều trở thành vật trang trí, trong con mắt của Khổng Hữu Đạo chỉ có lửa giận, trong lòng chỉ muốn liều chết với Tiêu Chính Văn!

 

Ngay cả người nhà họ Võ cũng phải đổ mồ hôi thay cho Tiêu Chính Văn, đánh đến bây giờ, tình hình đã hoàn toàn khác rồi!

 

Khổng Hữu Đạo chỉ muốn dùng mạng đổi mạng, trong tình thế này, tất cả những lợi thế mà Tiêu Chính Văn có trước đó đều bay sạch trong nháy mắt.

 

Nếu không thể áp chế đòn tấn công của Khổng Hữu Đạo, Tiêu Chính Văn sẽ khó thoát khỏi cái chết!

 

Chỉ cần Tiêu Chính Văn có chuyện bất trắc gì, cả nhà bọn họ đều phải bị chôn cùng!

 

“Liều mình rồi à?” Tiêu Chính Văn cười khẩy nhưng không hề để tâm!

 

Có lẽ, trong mắt người ngoài, cuộc tấn công điên cuồng của Khổng Hữu Đạo có thể khiến Tiêu Chính Văn bối rối trong lòng, nhưng đối với Tiêu Chính Văn mà nói, Khổng Hữu Đạo càng không có tổ chức thì sẽ thua càng nhanh và càng thảm hơn!

 

“Với cảnh giới hiện giờ của ông, cho dù có liều mình cũng có thể làm được gì? Xem ra, đến bây giờ ông cũng hiểu, căn bản không thể nhìn ra được rốt cuộc sự chênh lệch giữa chúng ta nằm ở đâu!”

 

Giọng điệu của Tiêu Chính Văn vô cùng bình thản, khí thế giống như không hề ngạc nhiên khi Thái Sơn sụp đổ trước mặt!

 

Nhưng ngay khi giọng nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, mọi người có mặt đều hoàn toàn ngây ngốc.

 

Với cảnh giới của Khổng Hữu Đạo, liều mạng có thể làm được gì?

 

Ông ta là cao thủ Nhân Hoàng cấp năm đấy!

 

Chỉ có điều, bọn họ sao có thể hiểu được, cấp bậc Quy Chân này đã không thể dùng cảnh giới để so sánh được nữa!

 

Nói cách khác, cho dù cảnh giới của Tiêu Chính Văn thấp hơn nhiều so với Khổng Hữu Đạo, nhưng Quy Chân đã không còn tồn tại cảnh giới nữa rồi, chỉ cần Tiêu Chính Văn sẵn lòng, anh có thể đột phá cảnh giới Nhân Vương, một bước lên cảnh giới Nhân Hoàng bất cứ lúc nào!

 

Nó giống như một ngọn cỏ nhỏ, cho dù mọc cao đến đâu cũng không bao giờ có thể so sánh được với một ngọn cây cao chót vót!

 

Cho dù đó là tầm nhìn hay trình độ của ông ta thì mãi mãi sẽ luôn bị cây cao chót vót đè bẹp!

 

So sánh như vậy, Tiêu Chính Văn chính là cây cao chót vót kia, còn Khổng Hữu Đạo chỉ là ngọn cỏ!

 

“Chênh lệch? Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết, chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu chọc tức những cường giả cảnh giới Nhân Hoàng!”, Khổng Hữu Đạo gào lên rung trời, khí thế bừng bừng!

 

Nhưng tất cả những điều này, dưới con mắt của Tiêu Chính Văn, chẳng qua chỉ là một màn biểu diễn chú hề nhảy nhót mà thôi!

 

“Ông sẽ không bao giờ hiểu được thế nào gọi là Quy Chân!”, ánh mắt Tiêu Chính Văn chuyển động, khí tức đột nhiên dâng cao, trong nháy mắt một tia khí tức hoàng đế dày đặc tỏa khắp cơ thể anh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.