Chiến Thần Bất Bại

Chương 3657:




Chương 3657

 

“Cậu chắc là tên đã giả mạo Tiêu Chính Văn đó nhỉ? Thế nào, cậu thật sự nghĩ mình là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn đấy à?”

 

“Đừng nói cậu chỉ là một tên giả mạo lừa bịp, dù cậu chính là Tiêu Chính Văn thật thì thế nào? Cháu Lữ là cảnh giới Nhân Hoàng, dù Tiêu Chính Văn có đứng trước mặt nó thì cũng phải cung kính gọi một tiếng tiền bối đấy”.

 

“Một tên giả danh như cậu mà cũng dám đứng ra chất vấn? Rõ ràng là đang đâm đầu vào chỗ chết”.

 

Lương Thế Sung đứng trước mặt mọi người lớn lối nói, thậm chí còn chỉ vào Tiêu Chính Văn, nghiêm giọng trách mắng khiến Lương Cảnh Long ở bên cạnh sợ đến mức sắc mặt không còn chút máu, hắn kéo góc áo của Lương Thế Sung mấy lần nhưng đều bị Lương Thế Sung xem như không.

 

Ông ta nghĩ đừng nói đối phương không phải là Tiêu Chính Văn thật, dù Tiêu Chính Văn ở đây thì thế nào?

 

Họ nhiều người như thế, trước tiên không nói người của Thiên Cung Bắc Cực và Cửu Thiên Huyền Nữ, chỉ riêng người của Bích Hà Cung và nhà họ Khổng thôi cũng đủ để khiến Tiêu Chính Văn e ngại.

 

Hơn nữa ông ta không tin nhánh phụ của nhà họ Võ cũng có thể mời được nhân vật tầm cỡ như Tiêu Chính Văn đến.

 

“Mấy ngày trước, chính người này đã khoác lác ở trên đường, nói rằng ngay cả sư tỷ Hàn cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt hắn, còn nói cái gì mà đám người Khổng Tề Thiên cũng chỉ như thế, không có gì giỏi hơn người.

 

“Đúng là không ngờ hôm nay lại là tên này tự đâm đầu vào chỗ chết”.

 

Lãnh Hàn Sương cười mỉa nói: “Có bản lĩnh thì anh nói lại một lần nữa câu nói trước đó ở trước mặt người nhà họ Khổng đi”.

 

Nghe thế ngay cả Võ Thiên Nghiệp cũng sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

 

Dù sao đây cũng không phải là Tiêu Chính Văn thật, nếu bị nhà họ Khổng truy cứu, nhà họ Võ sẽ không còn cơ hội sống thật mất.

 

Lữ Đồng Quang cũng lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, khinh thường nói: “Vốn dĩ anh chỉ là một người bình thường, tôi không nên so đo với anh”.

 

“Dù giết anh cũng chỉ làm bẩn tay tôi thôi, nhưng đã ngông cuồng thế thì phải trả giá”.

 

“Hôm nay tôi không chỉ muốn ức hiếp người nhà họ Võ ngay trước mặt anh mà ngay cả anh cũng phải trả cái giá nên nhận”.

 

“Nể tình anh lần đầu phạm lỗi, chỉ cần tự sát tạ tội trước mặt mọi người, tôi sẽ không truy cứu người nhà của anh nữa”.

 

Nói rồi Lữ Đồng Quang đắc ý nhìn Tiêu Chính Văn ở trong đám đông.

 

Nghe Lữ Đồng Quang nói vậy, Võ Học Tư chợt thấy lo lắng.

 

Võ Anh Hào chính miệng nói nhà họ Võ phải tiếp đãi Tiêu Chính Văn như khách quý, lúc này, Lữ Đồng Quang thật sự ức hiếp người quá đáng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.