Chiến Thần Bất Bại

Chương 3650:




Chương 3650

 

“Nói lại mười lần thì đã sao? Cho dù Hàn Hương Nhi ở đây, bản soái bảo cô ta quỳ, cô ta cũng không dám nói nửa chữ!”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

 

Vãi!

 

Mọi người đều không ngờ, người bên cạnh Võ Học Tư thật sự không sợ chết!

 

Người đàn ông họ Hứa liếc nhìn Tiêu Chính Văn, đột nhiên cười nói: “Chắc mày chính là tên nhãi do nhà họ Võ mời đến đóng giả Tiêu Chính Văn nhỉ? Một tên giả mạo mà lại thật sự cho rằng mình là vua Bắc Lương sao?

 

Nghe vậy, những người khác lập tức đoán ra được thân phận của Tiêu Chính Văn.

 

“Thằng nhãi, vở kịch này không phải ai cũng đóng được đâu!”

 

“Mày nghĩ bọn tao vẫn bị lừa sao? Nói thật cho này biết, những lời bịa đặt của nhà họ Võ đã bị vạch trần từ lâu rồi!”

 

Đám người xung quanh cũng lộ ra vẻ giễu cợt.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn không hề để ý đến bọn họ, mà chỉ vào chiếc ghế đối diện, nói với Võ Học Tư: “Ngồi xuống đi! Dù nhà họ Võ có tệ hại đến đâu thì cũng là hoàng tộc!”

 

“Sao có thể cúi người trước lũ kiến này chứ! Ngay cả Khổng Tề Thiên và Quảng Lăng Tử cũng không dám coi thường hoàng tộc! Hơn nữa, tôi thật sự không thấy bọn họ có gì đặc biệt, bọn họ chỉ có cái hư danh mà thôi!”

 

Keng!

 

Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, một tên bên cạnh lập tức bóp nát tách trà trong tay.

 

“Thằng nhãi, diễn xuất của mày cũng giỏi quá nhỉ! Ngay cả Tiêu Chính Văn thật cũng không dám nói những lời huênh hoang như vậy đâu!”

 

Tên mặc áo choàng đạo sĩ cười khinh nói.

 

Mặc dù nói đám người Khổng Tề Thiên đều bị đánh bại dưới tay Tiêu Chính Văn, nhưng Khổng Tề Thiên, Quảng Lăng Tử, Tư Mã Tư đều là thiên tài phi thường.

 

Ai mà không phải nhân tài xuất chúng chứ?

 

Ba người họ đều giống như mặt trời trên cao, khiến đám người ở đây không thể sánh bằng.

 

Vậy mà lúc này lại bị Tiêu Chính Văn sỉ nhục như vậy.

 

Điều đó chỉ chứng tỏ người nói quá thiếu hiểu biết, vì vậy cũng cho thấy Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường, không hề hiểu tên của người này đại diện cho cái gì!

 

“Nếu không phải anh chỉ là một người bình thường, giết anh bẩn tay chúng tôi thì anh đã chết từ lâu rồi! Tôi khuyên anh một câu, tai họa từ miệng mà ra đấy!”

 

Lãnh Hàn Sương cười khẩy, quay đầu đi, không thèm nhìn Tiêu Chính Văn nữa.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.