Chiến Thần Bất Bại

Chương 3637:




Chương 3637

 

“Ngây thơ! Thật ngây thơ!”

 

“Nếu cậu Tiêu thật sự như lời con nói thì sáng sớm ngày mai, nhà họ Võ chúng ta sẽ bị đám người đó san bằng!”

 

Nói xong, Võ Thiên Nghiệp không quan tâm đến Võ Học Tư đang đứng ngẩn người tại chỗ nữa, mà nhanh chóng bước ra sân.

 

Đến nơi Tiêu Chính Văn ở, thấy Tiêu Chính Văn đang ngồi trên ghế trúc uống trà, Võ Thiên Nghiệp vội vàng bước tới nói: “Cậu Tiêu, tất cả đều là do tôi tính toán sai, e rằng mọi chuyện đã thay đổi rồi!”

 

Võ Thiên Nghiệp xấu hổ, thậm chí còn không biết mở miệng nói với Tiêu Chính Văn thế nào.

 

Ban đầu, ông ta chỉ muốn đưa Tiêu Chính Văn trở về giới thế tục sau khi mọi chuyện kết thúc, nhưng bây giờ, cho dù Tiêu Chính Văn có mọc hai cánh thì cũng không thể rời khỏi nhà họ Võ nửa bước.

 

“Có chuyện gì vậy?”, Tiêu Chính Văn nhìn Võ Thiên Nghiệp hỏi.

 

“Cậu Tiêu, chắc cậu ta nghe chuyện xảy ra bên ngoài rồi. Bây giờ, nhà họ Võ chúng tôi đã bị bao vây, tất cả mọi người đều muốn gặp cậu!”

 

“Những thế lực lớn như nhà họ Bạch, Cửu U Cung, Minh Nguyệt Các đều đã phái cao thủ tới thăm dò!”

 

“Cậu vốn dĩ không liên quan gì đến nhà chuyện này, tất cả đều là do nhà họ Võ chúng tôi hại cậu, nhưng bây giờ nhà họ Võ đang rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, tôi…”

 

Nói đến đây, Võ Thiên Nghiệp vỗ ngực một hồi.

 

“Nếu bọn họ đã muốn thăm dò thì cứ để bọn họ thăm dò đi. Còn về phần đám người kia, nói với bọn họ rằng tôi không muốn gặp bọn họ!”

 

“Nếu không muốn chết, hãy rời đi càng sớm càng tốt, nếu không, tôi sẽ dùng bọn họ để thử kiếm!”

 

Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

 

Cái gì?

 

Nghe vậy, Võ Thiên Nghiệp chết lặng.

 

Dùng những người này thử kiếm?

 

Sau khi suy nghĩ một lúc, Võ Thiên Nghiệp liền hiểu ra ý của Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn càng kiêu ngạo bao nhiêu thì thế giới bên ngoài sẽ càng nghĩ Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương bấy nhiêu.

 

Ngược lại, nếu Tiêu Chính Văn lộ ra vẻ yếu đuối thì chẳng phải sẽ bị nhìn thấu sao?

 

“Tôi hiểu ý cậu rồi, chỉ cần đám người này rời đi, tôi sẽ lập tức thu xếp đưa cậu về giới thế tục!”

 

Nói xong, Võ Thiên Nghiệp quay người chuẩn bị rời đi.

 

“Đợi đã, ông Võ, nếu tôi rời đi, những lời đồn đại trước đây ông nói chẳng phải sẽ bỏng bét sao? Đã diễn thì thì phải đến cùng, hơn nữa, cho dù tôi trở về giới thế tục thì có thể làm gì chứ?”

 

“Bọn họ vẫn sẽ đến tìm tôi, vì vậy, bây giờ không phải là lúc để sợ hãi, ông hiểu không?”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

 

“Hừ… Chuyện này…”

 

Võ Thiên Nghiệp thấy Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh, trong lòng không khỏi cảm phục sự dũng cảm của Tiêu Chính Văn.

 

“Cậu Tiêu, tôi lo lắng cho sự an nguy của cậu, ngộ nhỡ thân phận của cậu bị phát hiện, tôi sợ…”

 

“Đến bây giờ, sợ hãi cũng vô dụng! Cứ làm theo lời tôi nói, tôi sẽ bảo vệ nhà họ Võ bình an vô sự!”, Tiêu Chính Văn mỉm cười.

 

“Được thôi, mọi chuyện đều nghe theo cậu!”

 

Võ Thiên Nghiệp bất lực gật đầu.

 

Tiêu Chính Văn nói không sai, bây giờ chỉ có thể kiên trì đi tiếp, cho dù phía trước là núi đao biển lửa thì cũng phải liều mình xông lên.

 

Lúc này, trong Bích Hà Cung, một người đàn ông mặc đồ đen mở mật thư, lướt nhìn nội dung bên trong, nhếch mép nói: “Hừ, quả nhiên đúng như tôi dự liệu, đó là Tiêu Chính Văn giả!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.