Chiến Thần Bất Bại

Chương 3633:




Chương 3633

 

“Chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn vào bề ngoài, phải nhìn cho sâu rộng mới có thể sống được dài lâu!”

 

Sắc mặt người đàn ông mặc đồ trắng u ám, ánh mắt lấp lánh bất định.

 

“Còn nữa, người chúng ta cử đi giúp đỡ nhà họ Khổng đã trở về chưa?”, người đàn ông mặc đồ trắng quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia, hỏi.

 

“Trở về rồi, dường như Tiêu Chính Văn căn bản không có ý truy sát bọn họ, hơn nữa mấy người Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên cũng đều bình an trở về vùng ngoài lãnh thổ rồi, chỉ có Quảng Lăng Tử là đánh mất cây giáo Bá Vương!”

 

“Thế nhưng chuyện này dường như hơi kỳ quái!”

 

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt xoay chuyển bất định, nói.

 

“Kỳ quái chỗ nào?”, người đàn ông mặc đồ trắng bình thản hỏi.

 

“Tiêu Chính Văn hình như đã giết chết được Tư Mã Lôi chỉ với mấy chiêu, theo lý mà nói, mấy người Khổng Tề Thiên căn bản không có khả năng sống sót trở về!”

 

“Thế nhưng mấy người này lại bình an trở về vùng ngoài lãnh thổ, chuyện này…”

 

Đừng nói Tiêu Chính Văn có thể giết chết Tư Mã Lôi, dù là Tư Mã Lôi, muốn giết mấy người Khổng Tề Thiên thì bọn họ cũng không còn cơ hội sống!

 

Càng không thể từ Hoa Quốc chạy tới cửa ở Âu Lục, sau đó lại bình an trở về vùng ngoài lãnh thổ!

 

Sự việc xảy ra bất thường chắc chắn là do có người nhúng tay vào!

 

“Dã tâm của tên Tiêu Chính Văn này rất lớn!”

 

Người đàn ông mặc đồ trắng cười lạnh lùng, nói: “Vậy nên khi mấy người Khổng Tề Thiên vừa trở về vùng ngoài lãnh thổ, tôi đã bảo cậu dặn dò môn hạ không được qua lại quá thân thiết với nhà họ Khổng nữa!”

 

“Kẻ ngốc cũng nhìn ra được Tiêu Chính Văn cố ý thả bọn họ đi, thế nhưng tuyệt đối không phải vì sợ mấy thế lực kia mà là đang thả con săn sắt bắt con cá rô”.

 

Người đàn ông mặc đồ trắng nói tới đây, trong mắt loé lên ánh sáng âm u sắc lạnh.

 

“Ý của cung chủ là…”

 

“Giết Khổng Tề Thiên ở thế tục, Tiêu Chính Văn vẫn có lý do để đánh tới vùng ngoài lãnh thổ sao? Một Khổng Tề Thiên đang sống, hơn nữa còn là tội đồ giết người bỏ trốn khỏi thế tục, Tiêu Chính Văn thân là vua Bắc Lương, truy sát tới vùng ngoài lãnh thổ mới danh chính ngôn thuận được!”

 

“Nếu không thì chẳng phải Tiêu Chính Văn sẽ trở thành thủ phạm dấy nên tranh chấp giữa vùng ngoài lãnh thổ và Hoa Quốc sao? Bọn họ sống thì bọn họ phải gánh lấy tội trạng, bọn họ chết rồi thì chỉ có một mình Tiêu Chính Văn gánh tội mà thôi!”

 

“Tính toán được đấy, mưu mô ghê thật, thủ đoạn cũng khá!”

 

Người đàn ông mặc đồ trắng hít sâu vào một hơi, quay đầu nhìn về phía người đàn ông sau lưng, lại lên tiếng nói: “Nếu như mấy người cũng có thể mưu trí được như Tiêu Chính Văn thì tôi cần gì phải ngày ngày lo lắng cho tương lai của Thiên Cung Bắc Cực nữa!”

 

“Cung chủ dạy phải! Là do chúng tôi quá nông cạn rồi, chỉ quan tâm tới lợi ích trước mắt, chưa biết suy nghĩ sâu xa!”, người đàn ông kia vội vàng cúi đầu xuống.

 

“Thành quả mà Tiêu Chính Văn có được hoàn toàn không ăn nhập với tuổi tác của cậu ta, nếu như cậu ta xuất thân từ thế gia hoàng tộc thì người này quá đáng sợ!”

 

Trong biểu cảm của người đàn ông mặc đồ trắng cuối cùng cũng khá nghiêm trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.