Chiến Thần Bất Bại

Chương 3612:




Chương 3612

“Thật ra xuất thân từ gia tộc lớn thì nên có giác ngộ này, không phải sao? Các cuộc hôn nhân sắp đặt giữa các gia tộc quá mức bình thường, để nhà họ Võ các ông hy sinh một chút lẽ nào không phải việc nó nên làm sao?”

“Hơn nữa nhà họ Võ các ông luôn bất hòa với nhà họ Tư Mã, nhất là chuyện Thánh Huyết Đế Tuấn gần đây đã chọc giận nhà họ Tư Mã rồi, nếu không tổ chức hôn sự với Bích Hà Cung, e là sau này sẽ không có chỗ đứng cho nhà họ Võ ông ở Vinh Thành này đâu”.

“Dù các ông mời tôi đến thì thế nào? Với khả năng của tôi hoàn toàn không giúp được gì cho nhà họ Võ”, Tề Kinh Hào thậm chí còn nhắc đến mối ân oán của nhà họ Võ và nhà họ Tư Mã.

Xét cho cùng không ai muốn dây dưa với nhà họ Võ vào lúc này.

Trên thế giới này chỉ có khi gặp họa nạn mới biết được lòng người?

Mãi đến cuối cùng khi tiễn Tề Kính Hào đi, Võ Thiên Nghiệp mới thở dài.

Thật ra chuyện này đâu chỉ đơn giản là chuyện hôn nhân của con gái, Bích Hà Cung vốn dĩ là thế lực của nhà họ Khổng, nếu Võ Tinh Nhi kết hôn với Lương Cảnh Long, vậy thì Võ Thiên Nghiệp đã phản bội lại nhà họ Võ.

Đây là một chuyện lớn, tuyệt đối không thể sơ suất.

Một khi chuyện Võ Tinh Nhi kết hôn với Lương Cảnh Long truyền đến tai gia chủ, bên phía gia chủ chắc chắn sẽ bảo người đến trách tội, thậm chí có thể giết nhà họ Võ và Bích Hà Cung ngay trong ngày hôn lễ để chứng danh cho mình.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, Võ Thiên Nghiệp lại cảm thấy khó chịu như bị một tảng đá lớn ngàn cân đè nén.

Tối hôm đó, Võ Thiên Nghiệp bày ra một bày thức ăn thịnh soạn theo như đã hẹn trước đó, còn đích thân đến nơi Tiêu Chính Văn ở mời anh.

“Cậu Tiêu, mời cậu đến vườn sau”.

Từ đầu đến cuối, Võ Thiên Nghiệp đều cung kính có thừa với Tiêu Chính Văn, hơn nữa còn cố ý để vị trí cao nhất cho Tiêu Chính Văn.

Từ đó có thể thấy Võ Thiên Nghiệp không hề đối đãi tệ với Tiêu Chính Văn.

Ngay cả hai chị em Võ Học Tư và Võ Tinh Nhi cũng gượng cười chào Tiêu Chính Văn.

“Tiếc là mình không có sức chiến đấu như Khổng Thiên Tường, nếu không chị cũng không cần phải chịu ấm ức gả cho tên khốn nạn Lương Cảnh Long đó”.

Võ Học Tư vừa ngồi xuống đã nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói.

“Học Tư, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, là đàn ông con trai thì phải bình tĩnh, chín chắn, con nói gì đấy, như thế khiến cậu Tiêu phải cười rồi”.

Võ Thiên Nghiệp cau mày, tỏ ý xin lỗi chắp tay với Tiêu Chính Văn.

“Không đâu, tôi chỉ thắc mắc chẳng qua là chuyện hôn nhân giữa nam nữ sao lại phải khiến cả nhà họ Võ đều như gặp phải kẻ thù thế?”, cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng hỏi thắc mắc trong lòng mình.

Ở thế tục, chuyện tương tự như vậy đôi khi cũng xảy ra, sắp xếp hôn nhân giữa nam nữ chẳng qua chỉ là quan hệ đến lợi ích của gia tộc mà thôi.

Thế nên cũng có lúc xảy ra chuyện như bỏ trốn khỏi hôn sự, nhưng không có ảnh hưởng gì lớn với gia tộc.

Nghe Tiêu Chính Văn hỏi, Võ Thiên Nghiệp thở dài nói: “Cậu Tiêu, cậu không biết đấy thôi, Bích Hà Cung là thế lực của nhà họ Khổng, mà nhà họ Võ và nhà họ Khổng đã có mối thù gia tộc”.

“Chuyện này không liên quan đến ân oán cá nhân mà là phải trái rõ ràng, nhà họ Võ không thể chấp nhận nhà họ Khổng”.

“Nếu Tinh Nhi kết hôn với Lương Cảnh Long thì chúng tôi đã phản bội nhà họ Võ, hơn nữa không ít hoàng tộc có thù cũ với nhà họ Võ cũng sẽ cười nhạo nhà họ Võ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.