Chiến Thần Bất Bại

Chương 3600:




Lúc này ông ta và Thành Vĩnh Chí đã không còn đường đi, cũng chỉ đành tìm đến Tung Sơn.

 

“Bảo Triệu Kế Hồng ra đây đón tiếp tôi”, Thành Hạo đã đi vào đường cùng, khí thế vẫn không giảm vẫn kiêu ngạo nói với người đứng gác trước cửa Tung Sơn.

 

“Không gặp!”

 

Triệu Kế Hồng thậm chí không suy nghĩ đã đáp lại.

 

Nghe thế Thành Hạo nổi giận đùng đùng xông thẳng vào Tung Sơn.

 

“Tiền bối Thành, không cần ông nói tôi cũng biết mục đích ông đến đây, nhưng tôi nghĩ không cần thiết đâu”, Triệu Kế Hồng nhìn Thành Hạo tức giận cười khẩy nói.

 

“Sao vậy, nhà họ Triệu các ông không dám với nhà họ Võ…”

 

“Ông Thành, chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Võ? Tung Sơn hay nhà họ Triệu cũng thế thôi, đều là hoàng tộc với nhà họ Võ, có gì mà dám hay không dám?”

 

Triệu Kế Hồng ngắt lời Thành Hạo.

 

“Vậy tại sao ông không dám gặp mặt tôi?”, Thành Hạo híp mắt chất vấn.

 

“Ông Thành này, ông cũng là người đã có tuổi, còn là tiền bối của tôi, lẽ nào đến giờ ông vẫn chưa nhìn ra nhà họ Võ không đáng sợ, người đáng sợ mới là Tiêu Chính Văn à?”

 

“Nhà họ Khổng thì thế nào, gần như đã bị Tiêu Chính Văn tiêu diệt hết, còn nhà họ Ngụy thì không cần nói đến nữa, lực lượng trong thế tục đã bị Tiêu Chính Văn nhổ tận gốc rồi”.

 

“Tung Sơn tôi quả thật không muốn rơi vào kết cục giống họ”.

 

Triệu Kế Hồng mặt không đỏ, tim không đập thẳng thắn nói.

 

“Ông nói cái gì?”

 

Nghe thế Thành Hạo không khỏi sửng sốt.

 

Triệu Kế Hồng lại tự thừa nhận ông ta sợ Tiêu Chính Văn?

 

“Ông Thành, có vài việc phải nhìn rộng ra một chút, tôi cũng có nghe những việc ông làm trước đây, thế nên để không bị nhà họ Thành liên lụy, có lẽ Tung Sơn không có chỗ cho ông Thành rồi”.

 

Triệu Kế Hồng thậm chí còn ra lệnh đuổi Thành Hạo ra.

 

Ông ta sợ rồi, dù đã đắc tội với nhà họ Võ, ít nhất nhà họ Võ sẽ không trở mặt với ông ta, mọi người vẫn có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện.

 

Nhưng đắc tội với Tiêu Chính Văn thì chẳng có cơ hội để giải thích nữa đấy.

 

“Triệu…”

 

“Ông Thành, xin tự trọng”, không để Thành Hạo nói hết câu, Thiên Hà Đạo Quân không kiên nhẫn ngắt lời.

 

“Lẽ nào ngay cả ông cũng…”

 

“Hừ, ông Thành, đừng nói là tôi có hay không? Nếu ông Thành không sợ Tiêu Chính Văn thì cần gì phải chạy đến Tung Sơn? Sao không đấu với Tiêu Chính Văn một trận, tiện thể còn có thể lấy được máu của Đế Tuấn, chẳng phải hoàn hảo sao?”

Thiên Hà Đạo Quân châm chọc nói.

Thành hạo bị Thiên Hà Đạo Quân nói đến mức đỏ cả mặt, mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Bây giờ người ta không chào đón ông ta, nếu cứ tiếp tục dây dưa chỉ gây phiền phức cho mình thôi.

Mặc dù mấy người Triệu Kế Hồng không dám trở mặt với Tiêu Chính văn nhưng lại không sợ nhà họ Thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.