Chiến Thần Bất Bại

Chương 3566:




 

Mà trận pháp vượt cấp giết đối thủ cũng có giới hạn, cùng lắm cũng chỉ có thể vượt được một hai cảnh giới nhỏ mà thôi.

 

Nhưng cảnh giới nhỏ của cảnh giới Nhân Vương nào có dễ vượt cấp như thế?

 

Bây giờ cách biệt một trời một vực như thế, để xem Tiêu Chính Văn làm sao có thể đánh với mình?

 

Thế nên Hứa Văn Long cực kỳ tự tin, kiêu ngạo tiến đến trước một bước chạy đến chỗ Tiêu Chính Văn.

 

Bí thuật cổ của Đế Vương Các khóa chặt không gian xung quanh, lúc này hư không to lớn đã như một chiếc lồng nhốt với Tiêu Chính Văn, dù anh có mọc cánh cũng khó mà thoát được.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu cũng chỉ xứng thắng một nhân vật nhỏ như thế mà thôi, các cậu mới từ từ chơi đùa, bọn tôi đi trước một bước”.

 

Khổng Tề Thiên quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn cười nhạo.

 

Lúc này ba người họ đã dời hết sự chú ý sang ngôi sao băng đó rồi, chuẩn bị giành lấy Thánh Huyết Đế Tuấn bất cứ lúc nào, làm gì có thời gian quan tâm đến Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn nở nụ cười lạnh nhạt, hơi lắc ngón tay nói: “Hứa Văn Long vẫn không xứng làm đối thủ của tôi”.

 

Sau đó từ tốn quay đầu lại nhìn Hứa Văn Long đang bước đến bỗng quát lên: “Cút!”

 

Tiếng hét này vang lên, không gian xung quanh bỗng rung chuyển, ngay cả ngôi sao băng ở phía chân trời kia cũng rung lắc theo.

 

Sức mạnh này như thể được truyền đến từ ngoài không gian, rộng lớn như vũ trụ mênh mông, hư không vừa rồi còn như một chiếc lồng nhốt lúc này đã bị tiếng hét của Tiêu Chính Văn giam cầm.

 

Nhìn sang Hứa Văn Long, nào còn uy thế như lúc nãy nữa?

 

Chỉ một tiếng hét thôi mà đã khiến Hứa Văn Long sững người trong không trung, đôi chân vừa sải bước ra cũng tức khắc dừng lại, hai mắt vô thần nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn khẽ giơ tay lên, không đợi Hứa Văn Long hoàn hồn, Tiêu Chính Văn đã cách không khí tóm lấy hắn.

 

Một bàn tay lớn như kìm sắt siết chặt cổ Hứa Văn Long.

 

Mặt khác, Hứa Văn Long lại như một con gà yếu ớt ở trước mặt Tiêu Chính Văn, không có sức phản kháng.

 

Đám người Khổng Tề Thiên vừa quay người đi bỗng dừng bước, đồng loạt quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn ở đằng sau.

 

Khổng Hựu Bang đứng ở cách đó không xa đang đắc ý khuôn mặt cũng cứng nhắc, không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bảy, còn là nhân tài mà Đế Vương Các và nhà họ Tư Mã xem trọng, hơn thế nữa còn đứng đầu với bí thuật của Đế Vương Các lại bị Tiêu Chính Văn túm lấy như túm một con gà con vậy à?

 

Hứa Văn Long bị siết chặt cổ cũng hoàn hồn, vì bị nghẹt thở nên sắc mặt hắn cũng đỏ bừng, trong lúc hoảng sợ, tay chân vung loạn xạ túm chặt lấy bàn tay to lớn đang siết cổ mình của Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng hắn nhận ra sức mạnh cuồn cuộn trong người mình như bị rút cạn, cho dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể khai triển chút sức lực nào.

 

Bàn tay đó của Tiêu Chính Văn giống như ghim chặt trên cổ, cho dù hắn có làm gì cũng không thể động đậy.

 

“Không… không thể nào”.

 

Con ngươi Khổng Tề Thiên trừng lớn, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

 

Quảng Lăng Tử cảm thấy da đầu mình như tê lại, cảm giác ớn lạnh.

 

Tư Mã Tư cũng nhíu chặt mày nhìn chăm chăm vào Tiêu Chính Văn, ánh mắt hiện lên vẻ kiêng dè.

 

Chỉ có Võ Anh Hào là không bất ngờ gì nhìn Tiêu Chính Văn, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của trưởng lão nhà họ Võ, Tiêu Chính Văn mới là người bí ẩn nhất cũng là người có thực lực khó đoán chừng nhất trong số những người này.

 

Cao thủ Nhân Vương cấp bảy lại có vẻ yếu ớt khi ở trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

“Chỉ dựa vào anh ta mà cũng xứng đánh với tôi à?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ngay cả mấy người Triệu Kế Hồng đứng ở xa nhìn mọi chuyện diễn ra cũng cảm thấy giật mình, huống gì mấy người ở hiện trường này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.