Chiến Thần Bất Bại

Chương 3555:




 

“Nếu người bình thường dính một giọt nước trong Bảo Tịnh Bình này thôi, đã có thể trường sinh bất lão, thọ ngang đất trời, ít nhất có thể sống đến ba trăm tuổi!”

 

Quảng Lăng Tử hết sức đắc ý nói.

 

Giờ phút này Thành Hạo và Thành Vĩnh Chí chỉ gật đầu liên tục, đã sớm kinh ngạc đến nỗi ngay cả một câu cũng không nói ra được.

 

“Nếu các ông lựa chọn giúp đỡ tôi, vậy đương nhiên tôi sẽ không ngồi nhìn ông ngày càng kiệt quệ, vết thương của ông sẽ khôi phục trong vòng hai giờ đồng hồ!”, Quảng Lăng Tử nhìn Thành Hạo, nói với vẻ tràn đầy tự tin.

 

Mà ở một nơi khác, Khổng Tề Thiên đang chắp hai tay sau lưng, nhìn biển mây mênh mông, khóe miệng thoáng qua một nụ cười nhạt.

 

“Thánh Huyết của Đế Tuấn? Ha ha ha!”

 

Chỉ cần lấy được Thánh Huyết của Đế Tuấn, thêm công pháp của vùng ngoài vũ trụ, chẳng bao lâu sau, hắn đã có thể so cao thấp với thần tiên trong truyền thuyết rồi!

 

Đến lúc đó, Tiêu Chính Văn gì đó, hoàng tộc ở vùng ngoài lãnh thổ gì kia, trong mắt hắn, đều không đáng nhắc tới!

 

Cùng với thời gian trôi, giờ Tý vừa qua khỏi, trên trời liền có một ngôi sao rơi vụt qua!

 

Sao băng kia có cái đuôi rất dài, ánh sáng chói lóa, chiếu sáng khắp cả bầu trời đêm!

 

Giờ phút này, không chỉ Hoa Quốc, ánh mắt của gần như toàn thế giới cũng tập trung về Hoa Quốc!

 

Trên trời đêm, ngôi sao bằng kia rơi với tốc độ hết sức chậm chạp, vẽ ra một chữ “nhất” thật dài trên bầu trời!

 

Ánh sáng năm màu giống như đến từ thời viễn cổ!

 

“Đến rồi!”

 

Tư Mã Tư ngửa mặt trông về phía chân trời, tỏa ra khí thế ngất trời!

 

“Kịch hay mở màn rồi!”, Khổng Tề Thiên ngẩng đầu nhìn sao rơi trên bầu trời, ánh mắt sáng quắc, lẩm bẩm.

 

Cảnh tượng này giống hệt như những gì được mô tả trong sách cổ, đặc biệt là phần đuôi dài của sao băng!

 

Vào đúng lúc này, tất cả đại dương trên thế giới đều nổi lên một cơn sóng lớn, nước biển đen kịt, xông thẳng lên trời, thậm chí còn cuộn lên một vòng xoáy cao hàng trăm mét.

 

Vô số tàu thuyền đều bị cuốn lên trời rồi rơi xuống biển cùng một lúc.

 

Thậm chí một số sông ngòi cũng cuộn trào sóng lớn chưa từng có, trên bầu trời sấm chớp từng hồi, ngay cả ánh trăng cũng bị che mất hoàn toàn.

 

“Thánh Huyết của Đế Tuấn sắp xuất thế rồi, chúng ta xuất phát thôi!”, Khổng Tề Thiên quay đầu liếc nhìn Tư Mã Tư, trầm giọng nói.

 

Lúc này, từ hai mắt ông ta phóng ra hai tia sáng, giống như thần minh, bắn về phía sao băng trên bầu trời.

 

Ngay khi Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên cùng bước ra, đuổi theo ngôi sao băng trên trời, thì đột nhiên trên trời nổ ra tiếng sấm sét lớn.

 

Khổng Tề Thiên vội vàng thi triển Cổ Trúc Giản để bảo vệ mình, vô số sấm sét đánh thẳng lên Cổ Trúc Giản.

Từng tia sáng lóe lên từng ký tự cổ đại kỳ lạ, loại bỏ hoàn toàn sức mạnh của sét. Cho dù là vậy, Khổng Tề Thiên cũng phải giật mình, gần như rơi khỏi khoảng không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.