Chiến Thần Bất Bại

Chương 3545:




 

“Cậu Tiêu, mặc dù bây giờ Thái Sơn đã rơi vào trong tay mấy người Tư Mã Tư, thế nhưng dù gì nhà họ Thành tôi cũng đã bao đời sinh sống ở đó, chỉ cần có tôi và cụ tổ ở đây, muốn trở về thật sự dễ như trở bàn tay!”

 

“Hơn nữa, cụ tổ từng…”

 

“Thái Sơn do ai kiểm soát thì có liên quan gì đến tôi? Tôi rất cảm ơn hai vị, thế nhưng chuyện tương trợ thì tôi thấy cũng không cần thiết đâu!”

 

Tiêu Chính Văn trầm giọng từ chối.

 

“Soạt!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời, Thành Hạo lập tức đứng bật dậy từ trên ghế sô pha.

 

Theo cụ ta thấy, với thân phận và địa vị của cụ ta, có thể hạ mình chạy tới đứng về phía Tiêu Chính Văn đã là quá nể mặt Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn không mở tiệc tiếp đãi cụ ta đã là quá đáng lắm rồi!

 

Mà Tiêu Chính Văn thì hay, lại hạ lệch đuổi khách với hai người bọn họ, cụ ta sao có thể nhẫn nhịn nỗi nhục lớn tới vậy?

 

“Cậu Tiêu, tôi nghĩ lần tranh đoạt Thánh Huyết của Đế Tuấn lần này nhất định sẽ gây ra sự thảm sát vô tận, tới lúc đó, cậu Tiêu có tôi và cụ tổ tương trợ, cũng nhất định như hổ…”

 

“Câm mồm!”

 

Thành Hạo đột nhiên phẫn nộ gầm lên một tiếng, ngắt lời Thành Vĩnh Chí: “Vĩnh Chí, nếu như người ta không cần chúng ta giúp đỡ thì không cần phải ép buộc nữa, chúng ta cũng không phải tới để nhờ vả!”

 

Chuyện trước kia quả thực là do Thành Hạo nhìn nhầm, thế nhưng dù gì thân phận và địa vị của cụ ta cũng phơi bày ra đó, cụ ta là cháu trai ruột của Thành Giảo Kim tiếng tăm lẫy lừng!

 

Chỉ dựa vào danh tiếng này thôi, dù là trong năm đại danh sơn hay các phái võ tông thì đều là sự tồn tại thuộc hàng cao nhân!

 

Bây giờ cụ ta chủ động tìm tới, Tiêu Chính Văn không đón tiếp thịnh soạn đã đành, đằng này lại còn thẳng thừng tiễn khách, đây rõ ràng chính là đang xem thường nhà họ Thành!

 

“Người đâu, pha trà!”

 

Tiêu Chính Văn bình thản dặn dò.

 

Sau đó anh ngồi xuống một bên sô pha, bình tĩnh nói: “Người đến thì đều là khách, phép lịch sự thì vẫn nên có!”

 

Nghe thấy lời này, mặt Thành Vĩnh Chí không khỏi trở nên nóng bừng!

 

Nghĩ lại ngày đó Tiêu Chính Văn ở nhà họ Thành bị đuổi đi, lúc này Tiêu Chính Văn có thể lịch sự đón tiếp đã là điều không hề dễ dàng rồi.

 

Thấy nước trà được bưng lên, lúc này Tiêu Chính Văn mới đứng dậy nói: “Hai vị, xin cứ tự nhiên, tôi vẫn còn có chuyện phải đi xử lý, không thể nán lại thêm được nữa!”

 

Tiêu Chính Văn vừa mới thốt ra, Thành Hạo và Thành Vĩnh Chí không khỏi sững sờ.

 

Nếu như ban nãy Tiêu Chính Văn chỉ nói vu vơ thì bây giờ đã nói rất rõ cho người nhà họ Thành biết, Tiêu Chính Văn anh căn bản khinh thường sự tương trợ của nhà họ Thành.

 

“Tiêu Chính Văn! Lần này là nhà họ Thành tôi cược sai, nhưng cậu cũng đừng quên, nhà họ Thành tôi dẫu sao cũng đã tồn tại cả nghìn năm, nếu như nhà họ Thành tương trợ người khác, đối với cậu mà nói…”

 

“Xin cứ tự nhiên!”, Tiêu Chính Văn thốt ra mấy chữ rồi xoay người bước ra khỏi phòng hội nghị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.