Chiến Thần Bất Bại

Chương 3513:




 

Cụ ta thật sự chẳng có cách nào tưởng tượng nổi, từ lúc bắt đầu, mấy người Khổng Tề Thiên đã bày mưu tính kế với nhà họ Thành, thậm chí còn muốn xoá sổ nhà họ Thành ra khỏi thế tục!

 

“Ha ha ha!”

 

Khổng Tề Thiên nghe vậy thì ngửa mặt cười lớn.

 

“Ông Thành, có phải ông già tới mức lẩm cẩm rồi không, nếu như ngay cả bản thân ông cũng nói Thánh Huyết của Đế Tuấn sẽ rơi xuống đỉnh Thái Sơn này, vậy thì thà chúng tôi chiếm đoạt luôn còn hơn là mượn địa bàn của nhà họ Thành mấy người, đó không phải càng tuỳ ý hơn sao?”

 

“Hơn nữa, với sự tồn tại bé nhỏ như loài kiến của nhà họ Thành mấy người mà cũng dám tranh Thánh Huyết của Đế Tuấn với chúng tôi ư? Làm người phải hiểu rõ vị trí của bản thân!”

 

“Nếu như ông cam tâm để cho nhà họ Thành làm con chó đi bên cạnh tôi, có lẽ tôi còn có thể để lại cho nhà họ Thành mấy người một con đường sống, thế nhưng chó mà tranh đồ ăn với chủ nhân thì kết quả chỉ có một, chết!”

 

Thật ra kết cục mà nhà họ Thành sẽ nhận phải đã là chuyện nằm trong dự liệu của Tiêu Chính Văn từ lâu!

 

Nhà họ Tư Mã hay nhà họ Khổng, có ai là dễ đối phó cơ chứ?

 

Hơn nữa so với thủ đoạn thâm độc của mấy thế gia lớn này, chút toan tính của ông cụ Thành rõ ràng không đáng để nhắc tới!

 

“Anh ta nói không sai, ông cũng quá ngây thơ rồi, cũng không nghĩ thử xem nhà họ Khổng là những người ở đẳng cấp nào? Lý Đường tại sao lại suy bại, có lẽ ông cũng hiểu rõ hơn bọn họ nhỉ!”

 

“Nếu như An Lộc Sơn không có môn đồ nhà họ Khổng tương trợ, hắn dám tạo phản sao? Không có nhà họ Khổng đứng phía sau ủng hộ, Sử Tư Minh dám thông đồng làm bậy với hắn hay sao?”

 

“Đối đãi với chủ nhân của mình cũng có thể thất tín bội nghĩa, huống hồ chỉ là nhà họ Thành bé nhỏ mấy người!”

 

Cuối cùng Tiêu Chính Văn lại liếc nhìn ông cụ Thành và đám người nhà họ Thành, sau đó tiến lên trước một bước, vào khoảnh khắc thân ảnh của Tiêu Chính Văn sắp biến mất, Thành Hân Nhi đột nhiên tiến lên trước, lớn tiếng hô lên: “Anh Tiêu!”

 

Bước chân của Tiêu Chính Văn hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía Thành Hân Nhi, trầm giọng nói: “Đi thôi!”

 

Nói xong anh quay người rời đi!

 

Thành Hân Nhi quay đầu liếc nhìn đám người nhà họ Thành, thở dài một tiếng rồi cũng bước nhanh theo sau.

 

Người nhà họ Thành vẫn đều sống trong giấc mộng đẹp mà mình thêu dệt nên!

 

Ngay cả lớp thanh niên vừa mới bước vào trong xã hội bên trong thế tục đều hiểu rõ một đạo lý, đừng làm đồng đội với kẻ ác!

 

Ác này không phải là gian ác mà là quỷ kế đa đoan, lời nói không đáng tin.

 

Hai người Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư xuất thân từ thế gia như thế nào, trong lòng ông cụ Thành cũng hiểu rõ!

 

Thế nhưng cụ ta lại đang mơ một giấc mộng đẹp không thực tế như thế này, căn bản không đáng để Tiêu Chính Văn đồng tình và thương hại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.