Chiến Thần Bất Bại

Chương 3501:




 

Nghe hắn nói thế Quảng Lăng Tử tức giận nhìn hắn.

 

Rõ ràng là đang chế giễu hắn không có năng lực.

 

“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ nghe nói kiếm Tần Vương và cây giáo Bá Vương đều không dễ gì nhận chủ nhân, có thể được cây giáo Bá Vương thừa nhận, sau này anh có thể một bước lên trời rồi”.

 

Tư Mã Tư mỉm cười nói.

 

“Anh nói thế là có ý gì?”, Quảng Lăng Tử cũng bị Tư Mã Tư làm cho khó hiểu, đầu tiên là chế giễu hắn không có thực lực, rồi lại khen hắn, người này đúng là đầu óc có vấn đề.

 

“Ý trên mặt chữ, Triệu Tử Long cũng là một trong những người thừa nhiệm của cây giáo Bá Vương. Trong suốt hơn một trăm năm Tam Quốc, chỉ có một mình tướng quân Tử Long chưa từng bị thương, có thể thấy là điều hiển nhiên”.

 

Tư Mã Tư mỉm cười đáp.

 

Nhưng người nói vô ý, người nghe hữu ý, đã có vài người nghe ra hàm ý của Tư Mã Tư.

 

Cây giáo Bá Vương, Bá Vương.

 

Đây là một câu ngạn ngữ dân gian gần một ngàn năm ở ngoài lãnh thổ, hóa ra người lấy được cây giáo Bá Vương cuối cùng sẽ trở thành bá chủ một phương.

 

Nhưng vấn đề là từ xưa đến nay người từng có được cây giáo Bá Vương ít nhất có hơn mười người.

 

Nhưng những người này thường không có kết thúc tốt đẹp.

 

“Tướng quân Tử Long chết thảm tại nhà là vì hai chữ khiêm tốn, không thể bộc lộ tài năng”.

 

Võ Anh Hào cười mỉa nói.

 

“Thật ra người kế nghiệm đầu tiên của cây giáo Bá Vương không phải Hạng Vũ mà là Mông Điềm, nhưng hai người họ đều có một tật xấu là quá ngay thẳng”.

 

Võ Anh Hào lại nói.

 

“Hừ! Không cần anh Võ nhiều lời, sau này sẽ khiến cây giáo Bá Vương sáng chói”, Quảng Lăng Tử nghiến răng nói.

 

“Hừ, vậy à? Tiếc là tôi đang lo anh có còn sống đến lúc đó không”, Võ Anh Hào lạnh lùng nhìn Quảng Lăng Tử, đôi mắt lóe lên sát khí.

 

Ngay khi Võ Anh Hào vừa đi ra tay, Tiêu Chính Văn bỗng vỗ nhẹ lên vài Võ Anh Hào.

 

Mặc dù người có mắt nhìn có thể nhận ra mấy người Quảng Lăng Tử đang nhằm vào Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào, nhưng nhà họ Thành lại có ý thiên vị mấy người Tư Mã Tư, nếu ra tay đánh hắn tại đây thì sẽ rơi vào bẫy của nhà họ Thành thôi.

 

“Hóa ra chủ nhân đời đầu của cây giáo Bá Vương không phải là Bá Vương Tây Sở?”, Thành Hân Nhi thắc mắc hỏi.

 

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói: “Đúng thế, rất nhiều sự kiện lịch sử cô nghĩ là đúng nhưng thật ra là sai”.

 

“Cây giáo Bá Vương đó khi nằm trong tay Hạng Vũ hẳn đã là đời thứ ba, chủ nhân đời thứ hai có tên là Chương Hàm, sở dĩ Hạng Vũ không giết ông ta là vì cây giáo Bá Vương này”.

 

Tiêu Chính Văn vừa nói thế, Võ Anh Hào không khỏi ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn, ngay cả người hoàng thất biết về sự kiện lịch sử bí mật này cũng không quá mười người.

 

Sao Tiêu Chính Văn lại biết rõ tường tận như thế?

 

“Đi thôi”.

 

Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng đi theo phía sau mấy người ông cụ Thành để đến Vọng Tiên Lâu.

 

Không chỉ có ông cụ Thành đang theo dõi tình hình mà Tiêu Chính Văn cũng thầm quan sát.

Bữa tiệc này trông có vẻ bình yên nhưng thật ra đã âm thầm nổi sóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.