Chiến Thần Bất Bại

Chương 3477:




 

“Nếu như tôi đoán không lầm, hẳn là Thiên Linh Đan của nhà họ Tư Mã!”, Võ Anh Hào nhíu chặt mày, trầm giọng nói.

 

Thiên Linh Đan này đúng là một loại đan dược có thể làm người ta tăng thực lực lên nhanh chóng, thậm chí có thể khiến cho người ta đột phá liên tiếp một cảnh giới lớn!

 

Nhưng mọi vật trên thế gian, có lợi chắc chắn cũng có hại!

 

“Thiên Linh Đan? Thứ này hiếm có ở vùng ngoài lãnh thổ sao?”, Tiêu Chính Văn khẽ mỉm cười nói.

 

“Không chỉ hiếm, hơn nữa còn là vô cùng hiếm!”

 

Võ Anh Hào trầm ngâm nói: “Cho dù là nhà họ Võ chúng tôi, cũng chỉ có ba viên mà thôi! Vật này, trừ phi là hoàng tộc, còn những thế gia khác thì ngay cả thấy cũng chưa từng thấy!”

 

“Tin rằng chắc anh Tiêu cũng không xa lạ gì với người tên là Từ Phúc này, năm đó ông ta lấy danh nghĩa ra khơi tìm thần tiên, lừa gạt được một viên Thiên Linh Đan từ nhà họ Doanh!”

 

“Cho nên từ đó về sau, Thiên Linh Đan của hoàng thất, không đưa ra ngoài nữa!”

 

“Lần này nhà họ Tư Mã thật sự đã dốc hết vốn liếng, ra tay thoáng như vậy thì thậm chí ngay cả nhà họ Võ chúng tôi cũng tự hổ thẹn không bằng!”

 

Võ Anh Hào không khỏi cười khổ, bảo anh ta tặng Thiên Linh Đan cho Tiêu Chính Văn, một mặt là anh ta không có quyền hạn đó, mặt khác, vật quý giá như vậy, nhà họ Võ cũng không thể tùy tiện lấy ra tặng cho người khác!

 

Giờ phút này, trong vườn nhà họ Khổng, Khổng Vạn Thắng trầm ngâm nói với Hứa Văn Long: “Đột phá đi, để mọi người cùng ngẩng mặt nhìn vị cao thủ Nhân Vương cấp bảy tuyệt thế!”

 

“Cảm ơn ông Khổng! Tôi nghĩ, Tiêu Chính Văn sẽ không ngờ được rằng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Hứa Văn Long tôi đã đạt tới cảnh giới Nhân Vương cấp bảy!”

 

“Hừ, đợi sau khi tôi đột phá, đương nhiên phải so tài cao thấp với Tiêu Chính Văn một phen!”

 

“Chỉ là không rõ, đến lúc đó, Tiêu Chính Văn sẽ có cảm tưởng gì!”

 

Nói đến đây, khí thế bừng bừng, trong con ngươi Hứa Văn Long đột nhiên bùng nổ một luồng khí tức đáng sợ!

 

Giờ phút này, trên bầu trời mây đen giăng đầy, tuy cũng có sấm chớp rền vang, nhưng khí thế, rõ ràng đã yếu đi rất nhiều!

 

Thông qua kinh nghiệm trước đây, kiểu có thiên phú hơn người như Hứa Văn Long, một lần đột phá không phải có khí thế rung trời sao?

 

Nhưng lúc này đây, ngược lại xuất hiện khí tượng như nỏ hết đà, làm mọi người trong võ tông xôn xao buồn bực.

 

“Chẳng lẽ, Hứa Văn Long đã tiêu hao hết tiềm lực? Ngay cả trời đất phương này cũng đang khinh bỉ hắn sao?”, một ông già nhìn về khí tượng không đậm không nhạt phía chân trời, lại nở nụ cười giễu cợt.

 

Giờ phút này, ngay cả Hứa Văn Long cũng cảm thấy khác thường!

 

Theo lý thuyết, bắt đầu từ cảnh giới Nhân Vương, mỗi một lần đột phá cảnh giới đều sẽ xuất hiện hiện tượng thiên nhiên đáng sợ!

 

Nhưng trước mắt, khí tượng ở vùng trời trên vườn nhà họ Khổng không chỉ không đáng sợ, trái lại còn có cảm giác chẳng ra gì!

 

Cho dù là một trận mưa to sấm sét lớn một chút, cũng kinh khủng hơn so với khí tượng bây giờ nhiều!

 

“Chuyện… Chuyện này là sao?”, dường như Hứa Văn Long cũng cảm nhận được, mặc dù thực lực hắn có tăng lên, nhưng căn bản không có cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới, tràn đầy sức lực như lúc trước, ngược lại còn có cảm giác không có sức lực.

 

Giống như một người mới khỏi bệnh nặng, thậm chí ngay cả nói chuyện, cũng hơi uể oải.

“Văn Long, không cần để ý, suy cho cùng trong thời gian ngắn, cậu đột phá liên tiếp bốn cảnh giới, có lòng mà không có sức cũng là chuyện hiển nhiên!”, Khổng Vạn Thắng nhìn xuống Hứa Văn Long bên dưới, cười nhạt mở miệng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.