Chiến Thần Bất Bại

Chương 3450:




 

“Anh dám coi rẻ quân đội Hoa Quốc tôi à? Anh cũng đừng quên, nước Vy Hào, còn nợ Hoa Quốc chúng tôi mấy chục triệu mạng người! Hoa Quốc tôi có thể đòi lại món nợ máu này từ Vy Hào các anh bất cứ lúc nào!”

 

Tần Vũ đứng ra không sợ hãi chút nào.

 

Tiêu Chính Văn đang ở trong phòng riêng ở tầng hai, anh ta có gì phải sợ chứ?

 

Đã nhiều năm qua, người đánh bại quân Vy Hào không chỉ một mình Từ Kiêu Long, nếu nói đến người đánh bại âm mưu của người Vy Hào nhiều nhất phải tính đến vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn!

 

“Anh Tần, nếu như tôi nói không sai, hẳn anh là người của Hắc Băng Đài Hoa Quốc nhỉ? Nói rõ ra, Hắc Băng Đài chỉ có thể xem như một tổ chức gián điệp, không tính là quân chính quy!”

 

“Ý tôi là, hy vọng có thể đánh một trận cùng quân nhân chân chính của Hoa Quốc, hơn nữa, cuộc thi đấu hôm nay, Hoa Quốc các anh đã thắng vẻ vang rồi, bất kể tôi và chủ soái Từ ai thắng ai thua, cũng sẽ không thay đổi kết quả này!”

 

“Cho nên, tôi chỉ hy vọng có thể so tài một trận công bình cùng quân nhân Hoa Quốc, sao thế, ngay cả chút yêu cầu nho nhỏ này mà các anh cũng không thể đáp ứng sao?”

 

“Hay là… quân nhân Hoa Quốc các anh sợ rồi?”

 

Ono Kazuo tự biết với thực lực của hắn thì không làm nên trò trống gì ở Hoa Quốc, nhưng người trong quân đội thật sự ở đây cũng chỉ có một mình Từ Kiêu Long mà thôi!

 

Dựa vào thực lực cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương của hắn, nghiền nát một Từ Kiêu Long cảnh giới Thiên vương ba sao, còn không phải là chuyện vô cùng dễ dàng sao?

 

“Ai cũng nói quân nhân Hoa Quốc, xương cốt như sắt thép, chảy máu không đổ lệ, vừa khéo, chúng tôi cũng muốn biết một chút về phong thái quân nhân Hoa Quốc!”

 

Mọi người Âu Lục bên cạnh cũng mở miệng tiếp lời phụ họa.

 

Lời vừa nói ra, ngay cả Tần Vũ cũng không tiện chen miệng vào nữa, dẫu sao Hắc Băng Đài đúng là không được tính như quân chính quy, mà Từ Kiêu Long mới thật sự là Thống soái chiến khu!

 

“Sao vậy, vị tướng quân này của Hoa Quốc hình như có vẻ rất sợ, chẳng khác gì đang sỉ nhục quân uy Hoa Quốc nhỉ!”

 

Một người đàn ông da trắng bên cạnh, cười như không cười, lên tiếng châm chọc.

 

Mấy câu nói này lọt vào tai Từ Kiêu Long còn khó chịu hơn so với dùng đao khoét tim ông ta!

 

Từ Kiêu Long dẫu sao cũng từng là Thống soái ba quân, mấy lần vào sinh ra tử, nếu nói sợ, ông ta đã bỏ chuyện sinh tử ra ngoài tầm suy xét từ lâu rồi!

 

Chỉ là, biết rõ không địch lại, lỡ như thua trong tay Ono Kazuo, người mất mặt không chỉ một mình ông ta, mà còn cả quân đội Hoa Quốc!

 

Thân là một quân nhân, có thể chết trận sa trường, có thể da ngựa bọc thây, nhưng tuyệt không thể bởi vì sự bất lực của mình, làm toàn quân chịu sỉ nhục!

 

Nếu như đổi thành mấy năm trước, Từ Kiêu Long đã sớm hét lớn một tiếng, xông tới dạy Ono Kazuo làm người, nhưng nay đã không còn như xưa nữa!

Vô số ánh mắt châm chọc cười nhạo nhìn vào Từ Kiêu Long, thậm chí còn có người mở miệng cười nhạo quân Hoa Quốc, sao ông ta có thể nhịn được cơn tức này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.